Mẫu thân Vân Di vội bịt miệng cô lại, kéo về phía mình, cười xấu hổ. " Tính nha đầu, tùy tiện lắm. Con đừng để ý nha, Mỗ Hiên "
Mỗ Hiên đơ mặt một chút, không nói gì, gật đầu.
" Mẫu thân, nhưng ca ca rất đẹp trai". Vân Di ương bướng, bỏ tay mẹ ra, ngước mắt nhìn, hồn nhiên nói.
" Vân Di " Mẫu thẫn Vân Di rít nhẹ, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhéo vào eo đưa con gái nhỏ.
Cô xụ mặt, hứ, không cho nói thì thôi.
" Ca ca, huynh đang quét sân hả? " Trong khi gia khuyến đang bái Phật cầu may, Vân Di một mình lẻn ra ngoài tìm Mỗ Hiền, nhanh thấy hắn đang cần mẫn quét sân.
" Thí chủ, bần tăng là sư, không phải ca ca của thí chủ " Mỗ Hiên lãnh đạm vừa làm vừa đáp.
" Thế huynh làm ca ca của muội đi. Muội gặp ca ca liền đã thích ".
Mỗ Hiên khựng lại, không nghĩ rằng tiểu thư khuê các lại có thể nói nhưng câu lớn mật như vậy. Không biết xấu hổ.
Liếc thấy, vẻ mặt tươi như hoa, Mỗ Hiên chấp tay trước ngực cúi người, nhàn nhạt nói " A di đà phật, thỉnh thí chủ đừng làm khó bần tăng. Bần tăng còn có việc, xin cáo từ " rồi y bước đi luôn.
" Ayzoo, huynh đừng làm thế mà ca ca " thấy vậy, Vân Di nhấc váy đuổi theo.
Vân Di bám dính lấy Mỗ Hiên không thôi, hắn đi một bước, cô liền theo một bước. Cả một ngày, sau lưng Mỗ Hiên bao giờ cũng hiện hữu cái đuôi Vân Di lẽo đẽo theo. Ban đầu, hắn cố đuổi khéo, nhưng cô ngang bướng không đi. Mỗ Hiên lực bất tòng tâm, cuối cùng đành mặc kệ cô ríu rít nói chuyện, còn mình thì một mực trực tiếp im lặng không đáp.
Vân Di "... " lão nương mỏi miệng lắm rồi nhá.
" Phụ Thân, mẫu thân, con có chuyện muốn nói hai người".Vân Di sau về được mẫu thân giáo huấn mới được ăn cơm. Ăn xong, cô nhanh nhẩu dâng trà, cười xu nịnh, giọmg ngọt như đường
" Nói đi " Phụ thân Vân Di đỡ lấy chén trà từ tay cô, yêu chiều đáp.
" Con muốn xin lên ở chùa, để cầu may, tích đức cho gia đình mình ".
" Không được " mẫu thân Vân Di cắt ngang.
" Tại sao không cho con đi " Vân Di nghiêng đầu nhìn đầy vẻ đáng thương.
" Con lên đấy chỉ có phá phách thôi, chưa kể đến ở đấy cuộc sống nghiêm khắc vô cùng, chỉ e...con lên chưa đầy một ngày đã muốn về."
Vì phụ thân, mẫu thân của chủ thể là thương gia tiếp xúc với nhiều người khác bản địa vì vậy suy nghĩ cũng thoáng hơn người khác, nên hai vị không quá gượng ép hay hà khắc đứa con gái mình đi theo khuân khổ tiểu thư khuê các khác. Đó cũng chính là một trong những lí do mà chủ thể có chút cá tính và nghịch ngợm như vậy.
Phụ thân Vân Di xoa xoa cằm " Cũng được, ta cho con lên đấy rèn luyện. Nếu khi nào con cảm thấy không trụ được nữa thì hãy quay về nhà "
Cô mừng rỡ, chạy đến đấm vai cho cha " Cảm ơn phụ thân "
" Hai cha con nhà người...lợi hại lắm...thật tức chết lão nương mà " Mẹ cô hừ lạnh.
Tối hôm đấy Vân Di hí hứng cùng Diệc Ly chuẩn bị đồ.
" Tiểu thư, người có cần nô tỳ đi cùng người không? "
Vân Di lắc đầu, hất mặt ra oai "
Không cần, ta muốn tự mình rèn luyện, vác ngươi đi thì nói làm gì nữa ".
Diệc Ly cười trộm, không biết chủ tử sẽ chịu đựng qua được mấy ngày không nữa.
Vân Di nghĩ kĩ rồi, muốn công lực được vị hòa thượng kia thì nhất định phải xuất hiện thường xuyên bên cạnh, dính chặt như sam thì may ra có có chút tiến triển. Thế nên việc xin lên chùa ở không tồi tí nào. Với lại, nói thật, cho cô cứ cách vài tháng lên bái Phật, chắc chưa kịp tấn công gì Mỗ Hiên thì đã chết mệt vì mỏi chân leo bậc thang rồi.
" Mỗ Hiên, con mau lại đây ".
Mỗ Hiễn đang phơi nốt quần áo chùa thì nghe được tiếng phương trượng gọi mình, hắn nhanh chóng bước đến.
" Mỗ Hiên, ta muốn con giúp đỡ người mới vào. "
" Chào ca ca " Vân Di bước ra sau lưng phương trượng, nhe răng với Mỗ Hiên, cô hôm nay được Diệp Ly búi tóc hai bên đơn giản mà rất dễ thương, gương mặt ửng đỏ do vừa leo mấy bậc thang về, bộ quân áo nâu chùa đặc trưng được mặc lên người cô càng toát nên vẻ năng động, mắt to tròn nhìn chăm chăm vào Mỗ Hiên không chớp mắt " À không, giờ muội phải gọi ca ca là sư huynh mới phải, đúng không sư huynh ~ " Vân Di ngân dài giọng, cười vui vẻ.
" Vậy hai con cứ làm quen dần đi, từ hôm nay con bé sẽ ở với chúng ta, con nhớ phải dạy bảo cẩn thận ".
" Vâng, con rõ rồi, sư thầy " Mỗ Hiên ngoan ngoãn đồng ý...
" Sư huynh, muội nghe nói, huynh đọc kinh phật rất hay, huynh đọc cho muội nghe đi ".
" Sư huynh, ăn cơm chay có ngon không, muội thích ăn đồ mặn nhưng sẽ cố gắng ăn chay. Sư huynh thấy muội giỏi không? "
" Nè, nè sư huynh, huynh rất giỏi võ đúng không, huynh dạy muội đi. Muội thấy học võ rất oai nha "...
Vân Di nhảy chân sáo đi sau Mỗ Hiên, nói không ngớt.
" Thí chủ, bần tăng xin lỗi vì đã thất lễ...nhưng đã có ai nói thí chủ...rất phiền chưa? " Mỗ Hiên dừng bước, quay mặt hỏi cô.
" Chưa a~ người ta toàn nói muội rất dễ thương, lại khả ái đáng yêu, nhìn là muốn cưng chiều " Vân Di nghiêng đầu, giả bộ ngây thơ nói.
Mỗ Hiên "..." chưa từng thấy người con gái nào có mức tự luyến cực đại như thế.
" Sư huynh à, sao huynh xưng hô xa lạ thế, dù sao chúng giờ cũng là đồng môn, huynh cũng nên thay cách gọi đi chứ " Vân Di hí hửng, bắt lấy tay Mỗ Hiên, sờ soạng, đường hoàng mà ăn đậu hũ của người ta.
Mỗ Hiên không biểu cảm gì, giật phắt tay Vân Di ra, không cẩn thận khiến cho mông cô tiếp đất, vô cùng ê ẩm " A di đà phật, nam nữ thụ bất thân, thỉnh kí chủ cách xa bần tăng một chút "
Vân Di "..." hắn ta...hắn ta...tên hòa thượng kia chết tiệt kia, nhất định cố ý đẩy cô ngã. Hừ, hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi bổn cô nương công lược thành công, nhất định sẽ đè bẹp chết ngươiiiii.