" Sư muội, vậy là muội thật sự phải về nhà sao? Muội còn lên đấy nữa không? " Đoạn Huy cùng mấy sư đệ chăm chú nhìn Vân Di cất gọn bao nải, đặt vô số câu hỏi, mặt buồn rầu.
" Muội về nhà theo ý của phụ thân và nương. Nếu có dịp, nhất định sẽ quay trở lại để rèn luyện." Cô cười tươi, trả lời chắc nịch.
Chả là thế này, sau gần một năm cho tiểu cô nương rong chơi ở ngoài, cuối cùng cũng thương con vất vả và cũng rất nhớ nên phụ thân Vân Di lập tức cho người lên đón cô về. Haiz, với lại cô cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Gần hết một năm mà tiến độ công lược vẫn chậm như rùa, thậm chí ngoài lúc Vân Di thủ thế chiêu thứ bắt lấy tay mà nắm trộm Mỗ Hiên ra thì chẳng làm được gì hơn cả. Chậc, mặc dù bản thân rất muốn sờ thử cơ bụng rắn chắc kia...
Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm, xuống bếp phụ nấu cơm cùng chú tiểu, do từ đợt cơm nấu khó ăn đấy, Vân Di đã cố gắng học công thức nấu chay từ Mỗ Hiên và nhận trách nhiệm vai trò trong bếp, làm nốt những công việc thường ngày.
" Thí chủ,...hôm nay về sao?"
Vân Di đang vu vơ quyét lá rụng, vừa ngắm nhìn những hình dáng mới lạ của chúng, thì nghe giọng nói liền quay đầu lại.
" Sư huynh buổi sáng hảo. Đúng vậy a~ hôm nay muội về nhà này. Muội đi, sư huynh nhớ muội không? " Vân Di chu cái miệng, trông vô cùng dễ thương.
" Chúc thí chủ đi thượng lộ bình an, không tiễn ". Mỗ Hiên cúi đầu, chấp tay chào. Hờ hững lướt qua.
Vân Di giật giật cơ miệng...
(╯ಠ_ಠ)╯︵ ┻━┻... tốt xấu gì cũng ở với nhau gần một năm trời, thế mà hắn chỉ nói có một câu duy nhất rồi bỏ đi là thế nào. Không thể cho cô một bản mặt tốt hơn hả?
Quả thật, lúc cô tạm biệt phương trượng cùng các đồng môn, không thấy bóng dáng Mỗ Hiên đâu.
Vân Di lấy đà, nhảy một phát lên giường trông vô cùng sung sướng.
" Kí chủ, cô đúng là không có tiền đồ "
Tiểu Hắc xuất hiện đá đá cái tướng nằm của Vân Di.
" Gian khổ một thời gian rồi, giờ là lúc tôi phải hưởng thụ chứ. " Cô tặc lưỡi, đá ánh
mắt gian manh về phía Tiểu Hắc. Khuôn mặt cực kì tinh ranh.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cậu bé lùi dần, nhưng tiếc rằng Vân Di đã nhanh hơn một bước, túm lấy Tiểu Hắc.
" Đi đâu mà vội thế, cục cưng, chị còn chưa cho đi mà."
Tiểu Hắc cảm nhận rõ, gương mặt toát một lớp mồ hôi hỏng, máy móc của mình lành lạnh hẳn,. Thiên a~ ( Q^Q), mong phù hộ cho con sống sót quay trở lại hệ thống.
Vân Di sau khi về nhà, thực hiện tốt chế độ " ăn được, ngủ được làm tiên ". Ngoài ra, đã gặm nhấm hết quyền sách võ công của Tiểu Hắc. Vác mặt moe ra xin xỏ phụ thân cho mời cao nhân võ để tỉ thí, khảo sát xem võ công liệu có thể sử dụng được không? Kết quá không tồi, cô thắng được tất cả trận đánh, đến nỗi số người được mời về càng ngày càng ít dần. Bởi các tên tuổi lần lượt bị Vân Di đánh gục, nên không còn là bao.
Tiểu Hắc nhếch miệng. Đương nhiên, đồ của hệ thống ta là hàng xịn, luyện tập cuốn đó, sao lại không thể thống nhất thiên hạ chứ.
Một đồn mười, mười đồn trăm. Cứ thế, tiếng tăm Vân Di được làm đề tài thảo luận rất nhiều.
Cô ngước nhìn mẫu thân đang vui vẻ đếm ngân lượng mà thu nhập được. Chậc thương gia vẫn là thương gia, mẫu thân ban đầu kịch liệt phản đối, nói rằng con gái không thể tham gia đánh đấm như nam nhân được, ấy vậy mà, sau khi thấy con gái mình trăm trận trăm thắng, có rất nhiều người muốn đến tỷ thí. Bèn lập bàn mở lấy 500 vạn lượng làm giá nếu muốn được tỉ thí. Vân Di nhìn con số mà muốn thổ huyết, số tiền tỏ không thể tả được.
Tuy vậy, vẫn không ít người lao đầu vào bởi vì chỉ cần đánh thắng được Vân Di thì danh tiếng sẽ được chú ý, đương nhiên là tiềm đồ sẽ rộng mở hơn rồi.
Tiểu Hắc "... " kí chủ, tặng cô võ công cao cường, để cô đi kiếm tiền hả?