" Dương Thuần! Tớ mang mua nước cho cậu này. Đúng vị cậu thích nhé!" Một giọng nói ngọt ngào pha chút nhí nhảnh vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của Vân Di. Cô buông điện thoại đang nghịch xuống, ngẩng mặt nhìn nơi phát ra giọng nói.
Nụ cười của Mỹ Hạnh bỗng chốc cứng lại, trừng lớn nhìn người con gái đang ngồi cạnh Dương Thuần. Hàng loạt câu hỏi xuất hiện lởn vởn quanh đầu Mỹ Hạnh, bám lấy không ngừng.
Ai đang ngồi kế bên cậu ấy thế kia. Tại sao Dương Thuần lại cho người khác ngồi cạnh? Chẳng phải chỗ đấy là cậu ấy giữ cho mình sao?
Vân Di nhận rõ được ánh mắt khó chịu của Mỹ Hạnh, mặc dù có chút thoáng qua nhưng rất nhanh biến mất.
Cô phì cười, không ngờ nữ chính là kiểu bạch liên hoa trá hình đấy. Mỹ Hạnh trông có vẻ không có gì đặc biệt lắm nhỉ? Chỉ là khuôn mặt có chút thanh tú, dễ nhìn khiến người khác có thể cảm nhận được sức sống trong đó. Đặc trưng là một cô nàng năng nổ, sôi động.
Mỹ Hạnh tiến đến chỗ Dương Thuần, chen giữa Vân Di và nam chính, mỉm cười duyên dáng, chìa chai nước trước mặt Dương Thuần.
" Dương Thuần! Cậu mau uống nước! Bạn cậu à? Sao tớ lại chưa gặp bao giờ vậy ".
Dương Thuần chỉ giữ nguyên vẻ mặt chẳng mấy quan tâm đến, rất kiệm lời gật đầu thay cho lời cảm ơn. Xong lại chuyên tâm đọc sách.
Mỹ Hạnh cảm thấy hơi ngại, sờ sờ sống mũi, trực tiếp hỏi luôn Vân Di, mặc dù bản thân chẳng muốn một chút nào.
" Chào cậu! Tớ tên Mỹ Hạnh. Cậu tên gì?"
" Vân Di " Vân Di lười biếng nhả ra hai chữ đáp, gọn gàng và súc tích.
"Vân Di... Ồ! Hóa ra cậu cũng là người học chung lớp. Xin lỗi, lớp nhiều sinh viên quá, tôi không nhớ hết ".
Vân Di xoa xoa cằm, tặc lưỡi rồi quay đi. Hoàn toàn không để lời nói của Mỹ Hạnh vào trong.
Mỹ Hạnh lúc này càng khó chịu hơn, cô ta thở hắt ra rồi xoay người bắt chuyện với Dương Thuần. Nói thật ra, cái tên Vân Di này không phải là cô không biết. Phải thú thực rằng, người này quá đỗi nổi tiếng. Lời đồn cũng rất nhiều. Nào là Vân Di là con nhà giàu, kiêu ngạo, không coi ai ra cái gì, còn nữa đến giáo viên còn phải nể mấy phần. Thật sự danh tiếng không hề tốt chút nào. Nên hầu hết ai trong trường đều rất ghét, vì vậy cô ta không có nổi một người bạn.
Linh tính con gái của Mỹ Hạnh mách rằng không nên để Vân Di lại gần Dương Thuần, người này là một kẻ nguy hiểm. Cô ta trông có vẻ như mối đe dọa của mình và Dương Thuần. Không! Chính xác ra thì bất kì người còn gái nào đến gần Dương Thuần đều xấu xa tất.
Nào! Nào nữ chính! Đừng đề phòng tôi thế chứ. Vân Di cười giễu cợt trong lòng, ngó thấy Mỹ Hạnh như đang muốn xù lông với mình. Muốn đấu với tôi ư? Cố gắng lên cô gái! Lão nương đang rất mong đợi đây.
Mấy tiết trôi qua nhanh chóng, Vân Di không thể đếm được cô ngủ gật trong lớp. Ách! Sao học lại chán như thế?
Nó làm Vân Di nhớ lại cái thời kì học tập đen tối của sinh viên mà cô đã từng trải qua. Cô cảm giác mình hình như già thêm chục tuổi. Thiên a~ cô muốn nghỉ ngơi.
" Kí chủ! Nếu tính tuổi thật của kí chủ thì cô mới có hai mươi lăm tuổi thôi " Tiểu Hắc tốt bụng nhắc nhở lên tiếng trong đầu Vân Di.
A! Con mèo hư này, dám đọc trộm suy nghĩ của cô. Aydzoo! Đấy đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Thật không ngoan!
" Tiểu Hắc! Thịt mèo " Vân Di nhàn nhạt lên tiếng.
Lập tức ai đó ngoan ngoãn, bật chế độ tôi không biết gì hết khiến cho Vân Di khá hài lòng. Ừ! Cũng biết nghe lời đấy chứ nhỉ!..
Cuối cùng nuốt xong được hai tiết buổi sáng thì đã quá trưa. Haiz! Rốt cuộc thì lão nương cũng được về.
Vân Di vui vẻ thu dọn sách vở thật nhanh không thèm để ý hai nhân vật chính bên cạnh mình. Hôm nay chỉ là màn ra mở đầu thôi, còn rất nhiều điều hay ho ở phía trước đang đợi.
Thế nhé! Giờ cô muốn ăn... cô đói sắp ngất ra ở đây được rồi này. Các cụ nói rồi, có thực mới vực được đạo. Không có gì bỏ bụng thì lấy hơi sức đâu mà công lược.
Tiểu Hắc "...╮(╯_╰)╭..." kí chủ, mặt mũi cô vứt hết nơi nào rồi!
" Vân Di, em lên đây cho tôi gặp " tiếng giáo viên vang lên lanh lảnh ở phía xa, thu hút không biết bao nhiêu là sự chú ý.
Vân Di mặt ỉu như cái bánh bao nhúng phải nước, như chó vừa mất xương. Cô giáo đại nhân à! Có thể để hôm sau không? Em đói muốn chết rồi. Cô xem! Người ta ra về hết rồi kìa!
Nhìn những ánh mắt hiếu kì đang nhìn mình như đang xem trò vui,
Vân Di " xì " một tiếng, khoác chiếc túi xách lên vai, cao ngạo bước xuống, buông lời cảnh cáo.
" Hóng hớt vào chuyện người khác là không tốt ".
Cô thong thả mà bước đi, bỏ lại những ánh mắt ghen ghét, dè bỉu, khó chịu phía sau.
Đến khi phòng học không còn một sinh viên nào, cô giáo mới cất tiếng hỏi Vân Di " Vân Di! Tại sao môn nào em cũng học khá, còn môn của tôi em lại học yếu như thế. Em rốt cuộc có muốn tốt nghiệp hay không đây?".
Vân Di nhún vai, chớp mắt ngây thơ, tỏ vẻ làm sao mà em biết được. Do chủ thể mà, lão nương vừa mới xuyên vào tối hôm qua.
Cô giáo khẽ day day thái dương điệu bộ hết sức khổ sở, biểu lộ tại sao tôi lại có một sinh viên như em cơ chứ. Nếu không phải hiệu trưởng căn dặn nói đi nói lại đây là nhân vật quan trọng, thú thực bản thân tôi cũng không muốn dây dưa gì với em..
Tiếng bước chân nhè nhẹ thành công thu hút sự chú ý của Vân Di và cô giáo. Nhận được ánh mắt hiếu kì đang nhìn mình, Dương Thuần khẽ ho nhẹ, nhàn nhạt giải thích.
" Em quên sách ".
Mắt cô giáo bỗng sáng lên như kiểu chết đuối vớ phải khúc gỗ " Dương Thuần! Vừa hay đúng lúc, em giúp tôi dạy kèm Vân Di nhé! Em ấy học kém môn này quá mà sắp tốt nghiệp đại học rồi. Đã là bạn cùng lớp thì nên giúp đỡ nhau. Em dám từ chối, tôi nhất định sẽ hạ điểm quá trình của em ".
Ấy ấy! Cô giáo trẻ, cô đang lạm dụng quyền chức bắt ép sinh viên đấy. Đó là phạm pháp nha! Vân Di rất bất đắc dĩ mà lắc đầu nguây nguẩy.
Cô giáo vì sợ Dương Thuần từ chối, tìm hết cách để chặn đường. Dương Thuần nhíu mày một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
" Thật sao! Tốt quá! Cảm ơn em Dương Thuần " cô giáo mừng rơi nước mắt. Thế là yên tâm rồi, củ khoai lang nóng hổi này cũng không phải đến phiên mình bỏng tay nữa. Coi như mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ...
Vân Di nhớ đoạn này có xuất hiện trong thông tin của cô. Vào lúc trước, cô giáo cũng nhờ Dương Thuần dạy kèm cho chủ thể nhưng cô nhớ Dương Thuần đâu có đồng ý nhanh như vậy nhỉ. Cô giáo còn phải bày đủ cách cuối cùng cậu ta mới đồng ý mà!
Đúng là người khó hiểu. Lại nói, chủ thể vì quá ngại ngùng, xấu hổ khi để người mình thích chứng kiến mặt xấu của mình như vậy, cái " tôi " rất lớn nên lạnh lùng mà từ chối luôn. Lập tức bỏ về.
Sau khi bàn giao hết công việc, Vân Di mới được cô giáo thả cho về. Vậy đấy! Lão nương đói đến mức không thể lê thân đi được nữa. Cô giáo à! Cô làm em hao tổn thể lực quá!
" Á! Mẹ kiếp! Cậu tính hù chết tôi hả?" Vân Di giật bắn mình, cô vuốt vuốt trái tim đang nhảy dựng của mình. Tự dưng vừa bước ra khỏi cửa thì thấy bóng dáng Dương Thuần đứng lù lù một chỗ. Hại chết con tim yếu đuối của cô lỡ một nhịp.
Dương Thuần gập quyển sách lại, nhìn thoáng qua Vân Di rồi nhanh chóng bước đi. Nói là bước đi nhưng hình như cậu ta cố tình đi chậm. Vân Di chẹp miệng, đây là tính đợi cô sao?
Cô vội vàng tiến đến thật nhanh, theo bước chân Dương Thuần " Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à! Cậu nói đi! Tôi đang nghe đây ".
Dương Thuần bỗng khựng lại, nhíu mày rồi lại giãn ra, cất giọng trầm ổn lạnh lùng vốn có của mình, cậu ta nói.
" Tôi từ giờ sẽ dạy kèm cậu học. Vì vậy mong cậu chấp hành đúng quy tắc của tôi ".
" Được, tôi đồng ý " Vân Di bĩu môi, cô còn tưởng việc gì " Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước ".
Cậu ta gật đầu, Vân Di chỉ cần có thế như thế, liền vội vàng cao chạy xa bay. Đói! Cô muốn ăn.
Đợi đến khi bóng dáng Vân Di biến mất khỏi hành lang, Dương Thuần mới lẳng lặng bỏ đi.