Bạch Hoài ngước mắt nhìn Tiêu Tiên Ngữ đang chán đến chết dựa lưng vào ghế, nằm như một bãi bùn không xương.
" Về thôi.
"
Nghe thấy cô nói, Tiêu Tiên Ngữ mừng rỡ vội vàng đứng lên thu dọn túi xách, tư thế nhanh chóng này dường như sợ Bạch Hoài bất chợt đổi ý.
Cô im lặng cười cười, cũng không nói gì, đứng lên tình tiền rồi ra khỏi tiệm trà sữa.
......................
Bạch Hoài nằm úp trên sofa bấm điện thoại, chợt mắt cô sáng rực lên, nghĩ ra một điều vô cùng hay ho.
Núi không tìm ta thì ta đi tìm núi!
Nhiếp Vân Tranh tránh né cô thì sao chứ, còn cấm được cô chạy đi tìm anh sao.
Nghĩ là làm, Bạch Hoài lập tức đứng dậy chạy vào trong bếp.
Cô chào hỏi với dì Khương, sau đó mới nói ra mục đích của mình:" Trưa nay dì giúp cháu làm một hộp cơm trưa nhé.
Cháu tính mang cơm trưa đến cho chú."
Dì Khương vui vẻ mỉm cười, lấy hộp giữ nhiệt từ trong tủ, rửa sạch qua nước, lau khô, bắt đầu cho cơm với thức ăn vào:" Cháu cuối cùng cũng làm hoà với tiên sinh à.
Thế thì tốt quá.
Hai chú cháu nào có cách đêm thù ha ha."
Bạch Hoài hơi ngẩn người, vậy mấy bữa nay dì ấy đều nghĩ là 2 người họ cãi nhau nên mới giận dỗi à?
"À dạ, vâng." Tuy nói dì Khương đã làm việc cho nhà họ được mấy năm, nhưng cũng không phải là người có thể tin tưởng 100%, cô cũng không muốn nói quá nhiều, Bạch Hoài biết chuyện ở nhà này dì Khương đều kể cho gia đình dì ấy nghe.
Thậm chí có đôi khi còn kể cho bạn bè bà ấy, cũng may chỉ toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đáng chú ý.
Nếu không có lẽ bà đã bị đuổi đi từ sớm rồi.
"Đây, của cháu đây, đi cẩn thận nhé." Dì Khương bưng hộp giữ nhiệt đặt vào tay cô, cẩn thận dặn dò.
Bạch Hoài đón lấy:" Vâng, cháu đi nhé, tạm biệt dì."
Cô vớ lấy túi xách treo lủng lẳng trên giá, tìm một lượt đều không thấy áo khoác mình đâu, Bạch Hoài đột nhiên nhớ đến hôm qua cô đã ném áo khoác đi giặt rồi, áo khoác khác thì lại ở trên phòng.
Bạch Hoài đưa mắt nhìn lên cầu thang, con đường đi lên phòng mọi ngày chẳng sao hôm nay lại thấy quá xa xôi.
Được rồi, Bạch Hoài thừa nhận mình lười.
Vì thế nên cô tiện tay chộp lấy cái áo khoác màu xám tro của Nhiếp Vân Tranh mặc lên người.
Áo thật sự rất rộng và dày, nhưng cũng phù hợp với thời tiết hiện tại, không hề cảm thấy nóng.
Chuẩn bị xong Bạch Hoài bước nhanh lên xe, nhờ chú tài xế chở mình đến công ty của anh.
Có chút tò mò gương mặt của Nhiếp Vân Tranh lúc nhìn thấy cô.
Là kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hay là mừng rỡ tươi cười?
Bạch Hoài cười tủm tỉm, trong lòng chờ mong cực kỳ.
......................
"Chú thả cháu ở đây là được rồi ạ." Bạch Hoài nói với tài xế, nhìn phía trước là một hàng xe dài, cô cũng không biết chờ đến khi nào mới tới công ty Nhiếp Vân Tranh.
Tính một chút, từ đây đến công ty chắc còn khoảng 20 phút đi bộ, Bạch Hoài không muốn chờ đợi vô nghĩa trong xe nữa, chẳng biết bao giờ mới hết kẹt.
Tài xế gật đầu, nhanh chóng xin đường quẹo xe tấp vào lề.
Cửa mở ra, Bạch Hoài bước xuống, còn không quên cầm theo hộp giữ nhiệt, cô quay lưng bước nhanh về phía quảng trường.
Đi ngang qua quảng trường sau đó đi một khúc nữa là tới.
Bạch Hoài ý chí hừng hừng hướng về phía trước .
Hùng tâm tráng chí của Bạch Hoài lập tức bị tạt một gáo nước lạnh khi mới bước đến bàn tiếp tân.
" Xin chào, cô có hẹn trước không ạ?"
Bạch Hoài cứng đờ, lúng túng.
Èmmmm Đến để tạo bất ngờ thì sao có thể hẹn trước được chứ!
"Tôi là người nhà của tổng giám đốc." Bạch Hoài thử chiêu cuối, giơ tấm ảnh năm ngoái đi chơi ở Mỹ cho nhân viên tiếp tân xem.
Cô ấy nhìn một lát, tiếc nuối lắc đầu:" Không được đâu ạ.
Phải có hẹn trước mới được thưa cô." Thủ đoạn giả làm " ai đó" của boss cũng thấy nhiều, lấy