[ Đó là một buổi du lịch gia đình, cả dòng họ đều đi, chỉ có ai thật sự rất bận rộn và tuổi quá nhỏ nên mới ở nhà.
Tổng thống canh ngay lúc này mà hạ thủ, sai người diệt trừ Nhiếp gia, 2 chiếc xe 40 chỗ lao thẳng xuống vực, nát bấy ở dưới đó.
Tất cả đều bỏ mạng, hơn 30 người họ Nhiếp cùng 40 người hầu, bảo vệ.
Chết sạch, tất cả đều không thể trở về nhà.
Bộ máy nhà nước rúng động, vì trong đó có cả ông cố của Nhiếp Vân Tranh, người được coi là nhân viên quan trọng trong bộ máy chính trị, cùng với một số thành viên giữ chức vụ không nhỏ.
]
Bạch Hoài:" Tổng thống làm như vậy, không sợ Nhiếp gia trở mặt sao?"
Hệ thống:[ Cô nghĩ Nhiếp gia trung thành lắm sao? Sau chuyện đó, người chết cũng đã chết, người còn sống cô nghĩ họ chịu nổi cú sốc đó sao? Có người mất con, chịu không nổi đau thương mà gặp sự cố qua đời, người cha mất con mất cả vợ đau khổ mà gieo mình xuống sông.
Cô biết có bao nhiêu đứa trẻ năm đó bị mồ côi không?]
Bạch Hoài im lặng, trong đầu xẹt qua hình ảnh thê lương đến tuột cùng ấy.
Một ngày 34 cái đám, bao nhiêu tiếng khóc than cùng tuyệt vọng, dường như bên tai cô còn văng vẳng tiếng ai oán thở dài, tiếng nỉ non đau khổ cùng với tiếng gọi cha gọi mẹ của những đứa trẻ tuổi còn khờ dại.
Tàn nhẫn thật, họ vì quyền lực cũng chẳng buồn để tâm đ ến tính mạng con người nữa rồi.
[ Tổng thống nhân cơ hội nhét người của mình vào các vị trí trống, ông ta lợi dụng chức quyền chèn ép Nhiếp gia, một bên giả vờ đau buồn, một bên mua hung giết người, anh em của Nhiếp Kiến Hằng chết như vậy đấy.]
Đồng tử Bạch Hoài chấn động, liên quan đến cả ông nội?
Lâu lâu cô về nhà cũ, đều thấy ông đứng lẳng lặng trong sân tỉ mỉ chăm sóc đám hoa trong vườn, hoa ông trồng không theo quy luật, nhưng mỗi loài hoa đều phân chia khu rất rõ, mỗi lúc ông chăm sóc nó, ánh mắt đều rất buồn, cả người như héo úa lụi tàn, chẳng có một tia sức sống nào hết.
Mà khi một chậu hoa chết đi, ông đều tự giam mình trong phòng suốt 3 ngày chẳng nói chuyện với ai.
[ Nhiếp Kiến Hằng có tổng cộng 4 người anh em, ông ấy là con út, năm ông lên 12 cả năm anh em đều bị bắt cóc, chúng nhốt họ vào một căn xưởng cũ, rồi đánh đập dã man.
Người anh cả, anh hai lớn nhất của Nhiếp Kiến Hằng cũng chỉ mới tròn 18.
Hai người họ liều mình đưa các em mình chạy trốn, rồi chết dưới súng của một tên bắt cóc trùm đầu, Anh ba, anh tư cùng Nhiếp Kiến Hằng cầu cứu một chiếc xe hơi, thật may mắn là đã thành công, nhưng bọn bắt cóc đuổi theo quá nhanh, chúng không muốn tiền, chúng muốn mạng bọn trẻ.
Xe của chúng đâm thẳng vào thân xe hơi, chiếc xe ấy vang ra giữa đường, tai nạn liên hoàn khiến chiếc xe lật úp lại.
Hai người anh của Nhiếp Khiến Hằng vì bảo vệ ông mà chết, họ ôm chặt ông, dùng chính cơ thể làm tấm đệm che chắn giữ cho ông một mạng.]
Khi Nhiếp gia chạy đến, mọi thứ đã quá trễ, hai người anh máu me đầy người, xương cốt dập nát không chỗ nào nguyên vẹn, Nhiếp Kiến Hằng thoi thóp yếu ớt, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Nhiếp gia điên rồi, trả giá cho quốc gia này bao nhiêu cuối cùng nhận lại chính là gia tộc người thì chết người thì bị thương, có ai mà chịu nổi.
Thế lực đen mang họ Nhiếp ầm ầm xuất thế, quậy cho Z quốc