Tần Siêu không vui liếc ngang qua Mộ Dao Dao, trong mắt hoài nghi thực rõ ràng.
"Cô từng làm ở Thác Loạn?" Hắn lạnh nhạt hỏi Mộ Dao Dao, bực bội cực kỳ.
Tự phụ như Tần Siêu chắc chẵn sẽ không thừa nhận mình nhìn sai người mà sẽ đổ lỗi cho Mộ Dao Dao tâm tư không thuần, giấu quá kỹ.
Bạch Hoài cười tủm tỉm, lẳng lặng xem kịch vui, tư thế nhàn nhã tự tại kia giống như chuyện trước mắt chẳng phải cô gây ra vậy.
Oh ho ~ Để xem xem cô ta sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Mộ Dao Dao căng chặt người, trong lòng thầm hận không thể gi3t chết Bạch Hoài tại chỗ, con khốn nạn!!
Cô ta gào thét chửi rủa Bạch Hoài trong lòng, tay chân cứng đờ, hơi run rẩy.
Một lúc sau, cô ta mới ấp úng:" Tôi...!Tôi từng làm việc ở đó.
Năm ngoái ba tôi vay nặng lãi rồi bỏ trốn, chủ nợ lại là bọn xã hội đen, chúng nói nếu tôi không trả nợ cho chúng chúng sẽ bán luôn tôi.
Bạn tôi cô ấy cũng là phục vụ trong Thác Loạn, cổ đã mời tôi vào làm.
Sau đó tôi đã làm ở đó một thời gian ngắn, sau khi đủ tiền trả nợ mới xin nghỉ.
" Nói đến đây, cô ta lấy tay che mặt, đôi mắt ngấn lệ, thút thít.
" Nếu anh cảm thấy tôi dơ bẩn, cứ việc sa thải tôi là được." Mộ Dao Dao đưa tay lau nước mắt, bộ dạng bi thương buồn bã, dường như vừa phải chịu một tổn thương nặng nề, cô ta cúi mặt, cố gắng che đi nụ cười sắp thành tiếng của mình.
Nhìn đi, nước mắt chính là vũ khí kinh khủng nhất của người phụ nữ, chỉ cần cô ta ra vẻ yếu thế, nhu nhược khóc lóc liền sẽ k1ch thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông, trò như này cô ta dùng lần nào cũng thành công.
Tần Siêu nhìn dáng vẻ hoa lê đái vũ của Mộ Dao Dao, lòng hơi mềm xuống, thầm nghĩ có phải hắn phán đoán sai không, một người nhu nhược như vậy có lẽ không làm điều gì đó dơ bẩn.
Hơn nữa, Mộ Dao Dao hiện tại đã là nhân viên thư ký hầu cận hắn, nếu để người ngoài biết được thư ký Tần Siêu từng là phục vụ quán bar chắc hẳn bọn họ sẽ cười nhạo hắn.
Không.
Không được! Cái này liên quan đến lòng tự tôn của người đàn ông, không thể ngó lơ được.
Nghĩ thế Tần Siêu đanh mặt, nghiêm túc nhìn Bạch Hoài:" Thư ký Mộ cũng chỉ là bất đắc dĩ, hơn nữa tôi tin nhân phẩm của cô ấy."
Bạch Hoài cười xấu hổ, vội vàng xua tay:" Ấy ấy, tôi không có ý gì đâu.
Tôi chỉ vô tình thấy nên có chút tò mò thôi."
Trận thứ hai Bạch Hoài x Mộ Dao Dao.
Mộ Dao Dao thắng.
Cô ta cảm kích nhìn Tần Siêu, nụ cười trên mặt tươi rói, chờ lúc Tần Siêu nhìn về hướng khác lập tức liếc qua cô nhướng mày cười đắc ý.
Bạch Hoài cũng không thèm để ý sự khiêu khích của cô ta.
Cô cười tủm tỉm, khoé mắt hơi cong nhìn thẳng vào mắt Mộ Dao Dao, biểu cảm không hề dao động.
Cảm giác đánh một quyền vào bông này khiến Mộ Dao Dao tức lắm, cô ta cắn chặt hàm, trừng mắt khó chịu.
Cảnh giới cao nhất trong một cuộc chiến chính là ta là người bị khiêu khích, mỉa mai, nhưng đối phương mới là người nổi cáu, hậm hực.
Cảm nhận được tâm trạng không vui của Mộ Dao Dao, trong lòng Bạch Hoài càng vui vẻ.
Cáu nữa đi, cáu nhiều vào, cô không vui tôi càng sung sướng.
Chẳng mấy chốc, món ăn đã đầy đủ, Tần Siêu mời Bạch Hoài động đũa trước, rồi cũng gia nhập vào bữa ăn.
Cả ba không nói gì, lễ nghi bàn ăn được thực hiện rất tốt.
Bạch Hoài ung dung, ưu nhã dùng bữa, mắt ngắm nhìn các bức tranh được treo trên tường.
Các món ăn ở đây cũng không tệ, có cơ hội sẽ dắt chú hoặc Tiêu Tiên Ngữ đến đây, sẽ ngon hơn nếu không có mặt của hai kẻ đáng ghét này.
Bạch Hoài vụng trộm liếc qua Tần