Sau lần gặp mặt đó, Tần Siêu thường xuyên hẹn Bạch Hoài ra ngoài, có khi hẹn đi ăn, đi xem phim, hoặc đơn giản là đi dạo cùng nhau để khuây khỏa.
Những lời mời đó, Bạch Hoài cảm thấy ổn thì mới nhận, cũng có nghĩa hắn ta mời 10 lần thì may ra Bạch Hoài đi được 1 2 lần.
Tuy nhiên, sau sự cố Tần Siêu chỉ nói miệng rằng Mộ Dao Dao đã biết lỗi và vô cùng xin lỗi Bạch Hoài trong bữa ăn hôm đó, nhưng chính cô ta lại chưa trực tiếp xin lỗi cô.
Bạch Hoài nhướng mi:" Oh, cậu nghĩ cô ta với Tần Siêu đã có dây dưa chưa?".
Hệ thống ngáp dài ngáp ngắn, nhập nhèm trả lời:" Hai người họ đã lăn giường rồi."
"Nhanh thế cơ à, nam chính ra tay đúng là có khác." Bạch Hoài chế nhạo, cô nâng cốc trà trong tay, hít thở không khí trong lành của buổi chiều tà nhàn nhạt tia nắng dịu dàng, ánh sáng kia nghịch ngợm bò lên bên má Bạch Hoài, làm một nửa gương mặt lộ dưới kim quang rực rỡ, và như được thần thánh hoá, sáng bừng lên thấy rõ.
Lý do cô nhàn nhã tự tại như vầy là vì 2 tuần trước, Tần Siêu đã tiến thêm một bước trong con đường công chiếm trái tim Bạch Hoài, hắn liên tục tìm đến cô, nói rằng muốn theo đuổi cô, nói rằng hắn đã yêu cô từ khi nào không hay.
Còn cái gì mà...
Tình bất tri sở khởi, nhất vãn tình thâm.
( Dịch: Tình cảm xuất hiện một cách bất tri bất giác, một ánh mắt liền yêu sâu vô cùng)
Bạch Hoài khinh thường bĩu môi.
Văn với chả thơ, mồm mép tép nhảy, ngoài mặt nói năng ngọt ngào thế thôi, trong lòng tính kế bành bạch vang dội, không lúc nào là không suy tính chuyện lợi dụng cô để đạt được mục đích.
Người như này mà cũng có cơ hội làm nam chính sao? Các bạn trẻ đều thích gu như này á?
Cô ngao ngán thở dài, là do cô già rồi không hiểu tư duy của mấy đứa nhỏ, hay do cô lạc hậu chưa bắt kịp xu hướng bây giờ?
Hệ thống bắt được tần số suy nghĩ của Bạch Hoài, hai mắt trợn trắng xem thường..
Nói như thể cô không phải bằng tuổi chúng vậy.
Đừng có quên mình cũng chỉ mới 19 đấy cô nương.
Hệ thống:" Chứ cô nghĩ sao, lực hút của nam nữ chính mạnh hơn cô nghĩ nhiều đấy."
Bạch Hoài chậc một tiếng cảm thán:" Tra nam xứng tiện nữ.
"
......................
Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã đến ngày sinh nhật của Bạch Hoài.
Nhiếp gia đang tiến vào khoảng thời gian vô cùng bận rộn, người ra ra vào vào tấp nập, tất cả đều loay hoay trang trí lại nhà cũ để mở tiệc sinh nhật cho cô.
Tiêu Tiên Ngữ mắt sáng như đèn pha dòm ngó xung quanh, trông thấy bình gốm xứ cổ được đặt lẳng lặng ở một góc ít được chú ý, cô xuýt xoa:" Trời đất, đó là cái bình từ thời nhà Tống đúng không.
Tớ có thấy nó được rao bán ở trường đấu giá, thì ra người mua được nó là nhà cậu à?"
Bạch Hoài chấm một miếng xoài vào dĩa muối ớt, ung dung gặm xoài, gật gật đầu biểu thị câu trả lời, nhưng dáng vẻ ung dung này rất nhanh liền biến mất.
Cô nhăn mày, cả gương mặt co rúm vào nhau, trông buồn cười đến thảm thương.
A, răng tôi!
Xoài khiến cô ê hết cả hàm, chua đến run rẩy.
Tiêu Tiên Ngữ bật cười nắc nẻ, giả bộ làm mặt nhăn nhó trêu chọc Bạch Hoài.
Bạch Hoài giận lắm, tức anh ách trong lòng, tâm lý trả thù hừng hực