Edit: Lyl
Beta: Aki Re
Cố Miên ngưng mắt nhìn Cố Thiếu Đường, dường như nhìn thấu nội tâm của hắn: "Con hi vọng anh Thiếu Đường có thể đến công ty ba ba làm việc."
Cố Thiếu Đường vững vàng cầm đĩa bánh ngọt trong tay, con ngươi đen trầm tĩnh nổi lên những gợn sóng lăn tăn, rồi dần dần biến thành sóng lớn.Trái tim hắn đập từng nhịp thình thịch, thình thịch, dồn dập như sấm sét.
Ai cũng không ngờ Cố Miên sẽ có nguyện vọng này.
Suốt buổi tối, Cố Thiếu Đường không tách khỏi Cố Miên một bước, nhưng hắn giống như một người trong suốt, không có ai biết hắn là ai, cũng không có ai chủ động giới thiệu hắn với mọi người.
Mặc dù cũng có người tò mò thân phận của hắn nhưng cái người mà không ai chủ động giới thiệu chắc cũng không phải nhân vật quan trọng gì.
Chỉ là ngoại hình Cố Thiếu Đường thật sự rất bắt mắt. Không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiện giờ Cố Miên cùng Cố Thiếu Đường đứng dưới ánh đèn sân khấu, mọi người đều dồn ánh mắt tập trung đến trên người hắn.Cố Chấn Hoa cũng ngạc nhiên nhìn Cố Miên.Khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Băng Thanh cuối cùng rạn nứt.Bà ta làm sao có thể không khiếp sợ?Để Cố Thiếu Đường vào công ty làm việc vốn là kế hoạch ban đầu của bà.Bà biết Cố Thiếu Đường có tham vọng cũng có tài năng, thứ hắn thiếu chỉ là một cơ hội, chỉ cần bà cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ tỏa sáng.Nhưng bây giờ Cố Thiếu Đường đã có cơ hội này rồi, mà cơ hội này là Cố Miên cho hắn, còn dùng phương thức này công khai cho hắn.
Tô Băng Thanh có thể nhìn thấy đôi mắt của Cố Thiếu Đường đang sáng lên.Tô Thiều Hàm hoàn toàn ngây dại.Cô ta không nghĩ Cố Miên sẽ ra một chiêu này, lúc trước mẹ cô ta đã từng nói nếu muốn Cố Thiếu Đường nhìn cô ta bằng con mắt khác, cô ta phải thuyết phục Cố Chấn Hoa để Cố Thiếu Đường đến công ty. Nhưng bây giờ đến cơ hội để nói cô ta cũng không có.
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Tô Băng Thanh.
Tô Băng Thanh cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt bà ta tràn ngập thất vọng.Tô Thiều Hàm phút chốc lạnh như rơi vào hầm băng.
Tiệc tan.
Về Cố gia, Cố Miên bị Cố Chấn Hoa gọi vào thư phòng."Nói với ba ba, con đang nghĩ cái gì?" Cố Chấn Hoa ngồi trên ghế sô pha, hỏi Cố Miên.
Cố Miên ngồi trên xe lăn, thản nhiên nhìn Cố Chấn Hoa: "Con muốn anh ấy đi làm chuyện anh ấy muốn."Cố Chấn Hoa lộ ra vẻ khó hiểu: "Là con bảo nó tới bên cạnh chăm sóc con."
Cố Miên: "Đó là trước kia."Cố Chấn Hoa trầm ngâm một lúc: "Miên Miên, ba nghĩ.."
Cố Miên ngắt lời: "Con biết ba ba nghĩ gì."
Cố Chấn Hoa ngạc nhiên nhìn cô.Cố Miên nghiêm túc nói: "Con không thể bẻ gãy cánh của anh ấy, nhốt anh ấy ở bên con cả đời được."
Cố Chấn Hoa chấn kinh.Ông hoàn toàn không ngờ tới, Cố Miên sẽ nói những lời này.
Mặt Cố Chấn Hoa hiện lên vẻ phức tạp: "Nếu nó bay quá cao, chỉ sợ sẽ không quay đầu lại."
Cố Miên mỉm cười: "Không sao cả."
Ra khỏi thư phòng Cố Chấn Hoa, Cố Miên nhìn thấy Cố Thiếu Đường đang đứng ở cửa chờ cô.
Hắn còn chưa thay quần áo, trên người vẫn mặc tây trang, cũng không biết đứng đây bao lâu rồi.Hắn đứng ở đó, trầm mặc nhìn chăm chú vào Cố Miên."Vì sao?" Hắn hỏi.
"Em muốn anh vui vẻ." Cố Miên trả lời.
Đôi mắt đen nổi lên gợn sóng, hắn nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Làm sao em biết anh muốn làm gì?"
Cố Miên tới gần hắn, ngửa đầu nhìn hắn, khoé môi hiện lên ý cười nhợt nhạt: "Em không biết, em chỉ biết anh nhất định có chuyện mình muốn làm."
Cô dừng lại, ý cười trên khoé môi càng sâu: "Nghe quản gia nói, mỗi lần thi ở trường anh đều đứng hạng nhất. Em tin anh cố gắng như vậy, không phải để ở nhà chăm sóc em, phải không?"
Hầu kết Cố Thiếu Đường lăn lộn, hắn nhất thời không biết nói thế nào để mô tả tâm trạng hiện giờ của mình.
Ánh mắt Cố Miên không sắc bén, nhưng nó dường như có thể nhìn thấu nội tâm hắn, nhìn vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn.
Hắn ngồi xuống trước mặt cô: "Anh đi rồi, ai sẽ chăm sóc em?"
Cố Miên thoải mái nói: "Trong nhà nhiều người làm như vậy, không có ai chiếu cố tốt em sao?" Cô cười: "Em là người có tiền."
Cố Thiếu Đường nhẹ nhàng cười.Đây là lần đầu tiên Cố Thiếu Đường cười với cô như vậy. Thì ra Cố Thiếu Đường cười rộ lên lại đẹp như vậy. Sáng như ánh trăng, dịu dàng như gió xuân, như cởi bỏ lớp da lãnh đạm bên ngoài, để lộ ra mặt ôn nhu nhất của mình.
"Suýt thì anh quên mất, em là người có tiền."Cố Thiếu Đường cười với Cố Miên, cổ họng hắn khẽ run lên, cả thanh âm cũng mang theo ý cười.
Cố Miên cũng cười rộ lên.Ít nhất tại giờ khắc này, không phải vì nhiệm vụ, cũng không phải vì cái gì khác, từ tận đáy lòng, Cố Miên vui cho Cố Thiếu Đường.
Không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trong mắt Cố Thiếu Đường dần dần thu liễm, một lúc sau, hắn mím môi nói: "Xin lỗi, anh quên chưa chuẩn bị quà."
Không chờ Cố Miên nói gì, hắn đã cầm lấy tay Cố Miên, nhẹ nhàng nắm trong tay hắn. Đôi mắt trầm tĩnh vô cùng nghiêm túc: "Năm sau, sinh nhật em năm sau, anh nhất định sẽ chuẩn bị món quà em thích."
"Nhưng bây giờ em muốn quà." Cố Miên mỉm cười.Trong ánh mắt sững sờ của Cố Thiếu Đường, cô nghiêng người, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khoé môi hắn.
Cố Miên nhìn Cố Thiếu Đường cứng đờ chưa phản ứng lại, đôi mắt cong cong: "Đây là món quà em thích nhất hôm nay."
Cố Miên không quan tâm đêm nay Cố Thiếu Đường mất ngủ thế nào, dù sao cô cũng đặt lưng xuống liền ngủ, vừa ngủ là liền một mạch đến mười rưỡi sáng hôm sau.
Khi cô thức dậy, quản gia nói Cố Thiếu Đường đã cùng Cố Chấn Hoa đến công ty.
Cố Miên gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó bắt đầu dùng bữa sáng.Ăn được một nửa, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn quản gia: "Bác ơi, cháu không cần phải đi học sao?"
Quản gia sửng sốt.Không phải vì Cố Miên gọi ông là "bác", sau khi Cố Miên mất trí nhớ vẫn luôn gọi ông như thế, nghe nhiều rồi ông cũng quen.
Từ sau khi gặp tai nạn xe, "Cố Miên" nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng đã hơn một năm.Cố Chấn Hoa cũng từng muốn đưa Cố Miên về trường