Edit+Beta: Ly
Đầu dây bên kia, sau khi Cố Miên cúp máy, cô lăn một vòng trên sô pha, ngón tay trắng nõn tinh tế đút một quả cherry vào trong miệng, cô đắc ý cong môi cười.
Quản gia nói với cô, Cố Thiếu Đường vừa nhận được điện thoại của ông đã vội vã trở về.
Cô lại không để ý tới lúc đó Cố Thiếu Đường cũng ở nhà.
Có thể thấy trong lòng Cố Thiếu Đường, cô vẫn có một vị trí khá quan trọng.
Mà loại quan trọng này, tuyệt đối không phải vì coi cô như em gái.
Nhưng chính bản thân anh cũng không ý thức được. Cô đang muốn ép anh, bức anh nhìn thẳng vào tâm ý của chính mình.
*
Cuộc họp kết thúc, Vương Kiếm lập tức theo đuôi Cố Thiếu Đường vào phòng làm việc của anh. Cửa phòng đóng lại, Vương Kiếm đi qua kéo chiếc ghế chiếc bàn làm việc, rồi đặt mông ngồi xuống. Anh ta đập mạnh tập văn kiện lên bàn: "Thành thật khai báo, mới nãy ai gọi điện cho chú?"
Cố Thiếu Đường cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống mở máy tính lên, không thèm để ý đến anh ta: "Anh rất chán à?"
"Chậc, nếu không phải ngày nào chú cũng bận đến quay cuồng như con chó, anh còn tưởng chú có người khác bên ngoài đấy." Vương Kiếm nói: "Cuộc họp vừa rồi mặt chú đen như đít nồi, nhưng sau khi nghe điện thoại về phát, sắc mặt đúng là xuân phong đắc ý luôn."
Cố Thiếu Đường nghe không nổi nữa, nhàn nhạt nói: "Bên phía Gia Hoà anh lo đi."
Vừa nhắc tới công việc, Vương Kiếm lập tức yên tĩnh lại: "Thôi thôi, cục diện rối rắm phía Tân Phong anh còn chưa kịp thu dọn sạch sẽ đâu. Bên phía Gia Hoà vẫn phải vất vả sư đệ vậy. Anh đi trước đây, em cứ làm việc tiếp đi.
*
Rất nhanh, tin tức Cố Miên đã có thể đi lại được đã truyền ra khắp trên dưới Cố gia.
Người vui sướng nhất không ai khác là Cố Chấn Hoa: "Chúng ta phải thật lòng cảm ơn bác sĩ Chung mới được. Ngày mai mời bác sĩ Chung tới nhà ăn cơm đi, ba muốn gặp mặt để cảm ơn cậu ấy đàng hoàng. Đúng rồi, còn phải đặt mấy bàn tiệc rượu. Băng Thanh, bà chuẩn bị đi, xem xem mời những người nào. Phải để bọn họ biết chân Miên Miên đã tốt rồi."
"Ba ba, chân con vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Hiên giờ nếu muốn đi lại thì phải chống gậy, ít nhất phải qua nửa tháng nữa mới khỏi hẳn được." Cố Miên mỉm cười nói: "Nên nếu muốn chúc mừng thì cứ đợi đến khi con không cần chống gậy nữa lại nói, được không ạ?"
Tô Băng Thanh cũng cười cười: "Miên Miên nói đúng lắm, vẫn nên chờ con hoàn toàn khôi phục rồi hẵng mời người tới đi. Chúng ta có thể tự chúc mừng ở nhà trước mà."
Cố Chấn Hoa lại nói tiếp: "Vậy ngày mai chúng ta mời bác dĩ Chung tới ăn một bữa cơm."
"Không cần đâu ạ." Cố Miên nói: "Con đã đồng ý với bác sĩ Chung phải mời anh ấy ra ngoài ăn một bữa."
Cố Chấn Hoa còn muốn nói thêm nhưng Tô Băng Thanh lại kéo kéo cánh tay ông ngậm cười nói: "Thôi thôi, ông cứ để hai đứa chúng nó tự sắp xếp đi."
Cố Chấn Hoa nhìn Tô Băng Thanh rồi lại nhìn Cố Miên, như chợt nhớ ra gì đó, ông cũng không nói gì nữa. Sau đó ông bỗng nhiên cau mày hỏi: "Thiếu Đường đâu? Chuyện lớn như vậy mà không trở về à? Không ai nói với nó chuyện này à?"
Cố Miên đương nhiên sẽ nói giúp Cố Thiếu Đường: "Lúc chiều anh ấy có trở về một chuyến rồi, còn sớm hơn cả ba nữa. Nhưng công việc của anh ấy vội nên đã đến công ty xử lí rồi."
Lúc này Cố Chấn Hoa mới vừa lòng, nhưng vẫn không nhịn được oán giận một câu: "Nó còn vội hơi cả ba đấy."
Cố Thiếu Đường thật sự rất bận.
Công ty vừa mới thành lập, trên dưới tính tổng không đến hai mươi người. Vì muốn giảm bớt chi phí nhân công nên rất nhiều việc anh chỉ có thể tự thân vận động, vội vội vàng vàng đến tận hơn mười giờ tối, đến khi dạ dày đã hơi ẩn ẩn đau anh mới có thời gian nhìn đồng hồ.
Thì ra đã trễ như vậy rồi.
Gửi đi cái mail cuối cùng, Cố Thiếu Đường nhắm lại mắt dựa vào ghế phía sau lưng. Lúc này anh mới cảm nhận được mệt mỏi, anh duỗi tay hoạt động một chút cái cổ và vai đã sớm cứng ngắc, giơ tay lên day day sống mũi, khe khẽ thở dài. Sau đó anh mới mở mắt ra, tắt máy vi tính tan làm.
Văn phòng chỉ còn duy nhất một mình anh, tắt bóng đèn cuối cùng, Cố Thiếu Đường ra khỏi cửa.
Mua một cái bánh mì ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, anh đứng ở cửa tiệm mà ăn hết bánh, trấn an cái dạ dày đang kêu gào rồi sau đó lái xe về Cố gia.
Mọi người trong Cố gia giống như thường ngày, đến chín giờ tối đã trở về phòng mình.
Cả căn nhà to như vậy nhưng lại cực kỳ an tĩnh.
Cố Thiếu Đường bất tri bất giác đã đi đến cửa phòng Cố Miên, anh lẳng lặng đứng trước cửa trong chốc lát rồi xoay người rời đi.
Đến trước phòng mình vừa định mở cửa, anh chợt phát hiện có một tờ giấy kẹp trong khe cửa.
Anh lấy ra, trên tờ giấy có một hàng chữ.
—Anh, về tới nhà anh có thể tới phòng em một lát không?
Không kí tên, nhưng anh biết là Cố Miên.
Cố Thiếu Đường cầm tờ giấy, hơi do dự rồi lại quay đầu.
Một lần nữa đứng trước cửa phòng Cố Miên, Cố Thiếu Đường tay phải cầm túi đựng máy vi tính, tay trái cầm tờ giấy kia nâng lên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Xin chờ