Edit: Lyl1418
Beta: Aki Re
Cố Thiếu Đường đóng cửa lại, sau đó đặt khay lên bàn.
Cố Miên nhìn thoáng qua: "Trông ngon quá, anh Thiếu Đường không ăn sao?"
Bát súp Sago nhìn rất ngon, hiển nhiên Tô Thiều Hàm bỏ không ít tâm tư chuẩn bị.
"Anh không thích ăn ngọt." Thấy Cố Miên nhìn về phía bát súp với ánh mắt sáng rực, Cố Thiếu Đường dừng một chút, hỏi: "Em muốn ăn không?"
Cố Miên ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, tròng mắt ướt át nhu nhuận.
Cố Thiếu Đường đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ ở nông thôn xin hắn cho ăn.
"Ăn đi." Hắn nói.
Cố Miên gật gật đầu, sau đó lại thẹn thùng nhấp nhấp môi: "Em muốn ngồi sô pha ăn có được không?"
Cố Thiếu Đường sửng sốt một chút, sau đó khom lưng ôm cô từ xe lăn đứng lên.
Cố Miên cách khuôn mặt Cố Thiếu Đường thật gần, cảm khái hắn thật sự đẹp không góc chết.Trách không được "Cố Miên" cùng Tô Thiều Hàm đều động tâm.
Cố Miên được đặt trên sô pha, quy củ ngồi xuống.
Cố Thiếu Đường đặt thìa vào bát, đẩy khay về phía cô: "Ăn đi."
Cố Miên cười với hắn một cái, rồi mới khom lưng ăn súp, húp hai miếng cô liền ngạc nhiên nhướng mày: "Ngon quá!" Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thiếu Đường: "Anh Thiếu Đường, anh cũng nếm thử một ngụm đi?"
"Không cần, em ăn đi." Cố Thiếu Đường nhàn nhạt nói, sau đó liền chuẩn bị đứng dậy tiếp tục đọc sách.
Cố Miên dùng thìa múc một muỗng đưa đến trước mặt hắn, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn chăm chú: "Nếm một ngụm thôi có được không? Chị đã đặc biệt làm cho anh ăn, không ngọt chút nào cả, thật đấy." Thanh âm thiếu nữ dịu dàng trong veo mang theo vài phần hương vị dụ hoặc.
Cố Thiếu Đường sững người, lời từ chối đã vọt đến cổ mà nói không nên lời, khi phản ứng lại, hắn đã cúi đầu ngậm lấy thìa súp, hắn hơi ngây ngốc, mắt nhìn Cố Miên, thân thể lui lại, hầu kết lên xuống nuốt xuống miếng súp.
"Ăn ngon không?" Đôi mắt Cố Miên cong thành một vầng trăng khuyết đáng yêu.
Rõ ràng không biết có mùi vị gì, Cố Thiếu Đường vẫn nhàn nhạt lên tiếng: "Ngon."
Cố Miên lại dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng cô.
Làn da cô rất trắng, mái tóc đen tuyền được vén ra sau tai, khi cô hơi cúi đầu, hai má rũ xuống vài sợi tóc, làm khuôn mặt cô trắng như gốm sứ, đôi môi cô không phải màu hồng nhạt mà là màu đỏ quyến rũ. Đôi môi đỏ tươi được tô một tầng nước ướt át, cánh môi hơi mở ra, đưa thìa vào miệng.
Đồng tử Cố Thiếu Đường giãn ra, bất tri bất giác phát hiện ra mình cùng Cố Miên dùng chung một cái thìa, mà hiện tại cái thìa bị hắn ngậm qua lại được cô ngậm trong miệng..
Khuôn mặt hắn nóng lên, hai vành tai lặng yên phiếm hồng. Hắn đột ngột đứng dậy, thu hút ánh nhìn kinh ngạc của Cố Miên. Yết hầu hắn nghẹn lại, nhìn đi chỗ khác trấn định nói: "Em cứ ăn từ từ, anh đi đọc sách."
Sau đó lập tức đi tới cạnh bàn. Cố Miên rút thìa từ trong miệng ra, nhìn theo Cố Thiếu Đường chạy trối chết, khóe miệng hiện lên ý cười đầy ẩn ý.
Cố Thiếu Đường lật vài trang sách, hơi nóng trên mặt cũng từ từ tan đi, tâm thần bồn chồn chậm rãi trấn định, lại lần nữa trầm mê vào cuốn sách.
Chờ đến khi Cố Thiếu Đường nhớ tới trong phòng mình còn có người, kim phút của đồng hồ treo trên tường đã đi được nửa vòng.
Hắn đứng dậy nhìn Cố Miên cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sô pha.
Chiếc váy hoa làm nổi bật dáng người nhỏ xinh, hai tay đặt trước ngực, đầu gối cũng gấp khúc, cuộn mình thành một quả bong tròn, dường như làm vậy sẽ cho cô cảm giác an toàn.
Trong lòng Cố Thiếu Đường mềm nhũn. Vốn muốn đánh thức cô, lại thay đổi suy nghĩ, đi tới trước mở cửa ra, lại vòng trở về, khom lưng ôn nhu ôm cô lên.
Như đột nhiên bừng tỉnh, Cố Miên mơ mơ màng màng cười một cái, cọ cọ vào ngực hắn, lại nhắm mắt ngủ say, cô không hề phòng bị ỷ lại như này làm Cố Thiếu Đường ngơ ngẩn.
Năm mười lăm tuổi, hắn đến Cố gia.
Lần đầu tiên gặp cô, cô mới mười tuổi, mặc váy công chúa trên cầu thang đánh giá hắn, mang theo kiêu ngạo cùng tự phụ.
Từ đó hắn đã biết, cô cùng hắn không phải một loại người.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng lại giống như hai người xa lạ sống chung một mái nhà.
Hắn không phải người Cố gia mà chỉ là người ngoài ăn nhờ ở đậu nhà nàng.
Đây là điều Cố Thiếu Đường luôn tự nói với chính mình.
Cố Miên chắc cũng cho là như thế. Cho đến khi hai chân Cố Miên bị thương, Cố Chấn Hoa yêu cầu hắn chăm sóc nàng. Hắn tuy kinh ngạc, nhưng cũng chấp nhận.
Nhưng bọn họ cũng không thân thiết hơn, ngược lại, dù ở cùng một phòng, hai người cũng không có gì để nói.
Khoảng thời gian nàng mất trí nhớ chính là thời điểm bọn họ thân thiết nhất suốt nhiều năm qua.Hắn chưa từng nghĩ, Cố Miên sẽ ỷ lại vào hắn. Có lẽ là do hắn là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh dậy nên nàng mới đặc biệt ỷ lại hắn.
Nhưng lạ là, hắn cũng không chán ghét nàng.
Sau khi Cố Miên mất trí nhớ thường làm hắn nhớ tới con mèo hoang nhỏ hắn nhặt được ở nông thôn, luôn thích nhảy lên đùi hắn, hoặc cọ cọ vào chân hắn.Một đoạn thời gian