Lúc này, Bắc Vũ Đường đã tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Lần này tỉnh lại rất bình thường, cô đang nằm trên giường, thân thể cũng không thấy không khoẻ.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, sờ soạng mở đèn bàn, nhìn quanh phòng một cái.
Bày biện trong phòng đơn sơ, lại lộ ra nét tinh xảo, nhìn ra được gia cụ trong phòng giá cả không thấp.
Xem ra nguyên chủ hẳn có một hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp.
Bắc Vũ Đường xuống giường, từ từ đi đến trước gương toàn thân, khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong gương, hơi sửng sốt.
Cũng không phải bởi vì người phụ nữ trong gương có diện mạo kinh diễm thế nào, mà là tuổi của người phụ nữ nằm ngoài dự kiến của cô.
Người phụ nữ tuy bảo dưỡng rất tốt, nhưng vẫn không át được dấu vết năm tháng.
Nguyên chủ đã khoảng ba bốn mươi tuổi, đây là lần đầu cô dấn thân vào thân thể ở độ tuổi này.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua bóng đêm đen như mực, ngồi xuống sofa.
"Tiếp thu cốt truyện."
[Cốt truyện đang tải.] Giọng Minh rất bình đạm.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường đã tiếp nhận xong toàn bộ cốt truyện, xem xong tư liệu, mày cô nhăn chặt.
Hay nói nhân tính vốn thiện, vậy ác từ đâu mà đến?!
Nguyên chủ lần này của Bắc Vũ Đường cả đời phải chịu đựng cái ác.
Thậm chí cô có thể lý giải vì sao nguyên chủ lại chọn cách này kết thúc sinh mệnh của mình.
Nguyên chủ vốn không tên là Bắc Vũ Đường, mà gọi là Sử Tiểu Vũ.
Cô ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, dưới cô ấy còn có một em trai kém cô ấy năm tuổi.
Ở nhà cô ấy chỉ có em trai mới được ăn thịt, còn cô ấy chỉ có thể ăn cơm trắng rau xanh.
Mỗi lần lễ Tết nhìn em trai mặc quần áo mới, mà cô ấy chỉ có thể mặc quần áo tìm được trong đống rác, hoặc là quần áo nhà hàng xóm không cần.
Em trai được cho tiền, mà cô ấy mỗi ngày phải ra ngoài nhặt rác kiếm tiền.
Em trai có thể thoải mái dễ chịu vui chơi, mà cô ấy về đến nhà còn bao nhiêu việc làm mãi không hết.
Em trai bị bệnh, cha mẹ lo lắng gấp gáp, canh giữ trước giường nó, hỏi han ân cần.
Sử Tiểu Vũ bệnh, cha mẹ chẳng quan tâm, còn sẽ mắng cô ấy, mẹ sẽ ép cô ấy tiếp tục làm việc nhà, thậm chí có một lần sốt đến mơ màng, cha mẹ mới không tình nguyện đưa cô ấy đến bệnh viện khám.
Đó là lần đầu tiên cô ấy tới bệnh viện.
Em trai được cha mẹ chiều chuộng đến lớn, mà Sử Tiểu Vũ lại giống như cỏ dại.
Em trai lớn tròn vo mập mạp, mà chị gái lại gầy đến da bọc xương, quần áo trên người không bao giờ hợp với cô ấy, cô ấy như là dân chạy nạn mà đến vậy.
Sử Tiểu Vũ luôn rất hâm mộ em trai, cô ấy không rõ vì sao cùng là con của cha mẹ, vì sao em trai có thể ăn ngon uống tốt, có thể được cha mẹ yêu thương, mà cô ấy lại chẳng có gì cả.
Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy là con gái?!
Sử Tiểu Vũ vẫn luôn khát vọng có một ngày cha mẹ sẽ nhìn đến mình, yêu thương mình, dù chỉ một ngày thôi cũng được.
Nhưng mà, ngày đó không bao giờ có.
Năm Sử Tiểu Vũ mười ba tuổi, em trai bị bệnh, cần tiền chữa.
Vợ chồng họ Sử đều nhắm đến Sử Tiểu Vũ.
Một ngày đó, lần đầu tiên mẹ Sử lộ ra nụ cười ôn hoà với Sử Tiểu Vũ, bà ta cho Sử Tiểu Vũ một túi táo, mỉm cười nói với cô ấy, "Tiểu Vũ, không phải con thích ăn táo nhất sao? Đây là mẹ mua cho con ăn."
Một túi táo kia là túi táo rẻ tiền nhất mẹ Sử mua ven đường.
Sử Tiểu Vũ nhìn túi táo đầy kinh hỉ và khó tin, "Mẹ, túi táo này đều cho con sao?"
"Đương nhiên.
Đây là mua cho con ăn mà." Mẹ Sử mỉm cười nói.
Sử Tiểu Vũ vui sướng không thôi, đây là lần đầu tiên cô ấy được cha mẹ mua đồ cho, lần đầu tiên thấy mẹ Sử ôn hoà với mình như vậy, cảm giác như mình đang mơ.
Sử Tiểu Vũ rất vui, túi táo này tuy chát, nhưng trong lòng cô ấy lại ngọt ngào.
Mẹ Sử đưa một chai nước cho cô ấy, "Khát không?"
Sử Tiểu Vũ không khát, nhưng đồ mẹ đưa, cô ấy vẫn rất quý trọng nhận lấy.
Mẹ Sử thấy cô không uống, nhíu mày, nhắc nhở, "Con không uống sao?"
Nghe bà ta nói, Sử Tiểu Vũ vội vặn nắp uống một ngụm.
Mẹ Sử thấy cô ấy uống rồi, lại nở nụ cười ôn hoà.
Sử Tiểu Vũ thấy mẹ cười, cũng ngây ngốc cười vui, chỉ là cô ấy đột nhiên thấy choáng váng, mí mắt nặng tựa ngàn cân, dần cụp xuống.
Mẹ Sử thấy cô ấy ngã rồi mới thở phào.
Lúc này, cha Sử đi từ trong phòng ra, nhìn Sử Tiểu Vũ ngã trên sofa, hờ hững nói: "Xong rồi chứ?"
Mẹ Sử gật đầu.
"Người mua sẽ đến nhanh thôi, bà thu thập nó chút đi, để nó sạch sẽ tí, bán còn được thêm tiền." Cha Sử không yên tâm dặn dò.
"Rồi, tôi biết rồi." Mẹ Sử bắt đầu động tay thu thập Sử Tiểu Vũ.
Sử Tiểu Vũ hôn mê, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc này, cô ấy chỉ là miệng không thể nói, người không thể động, thân thể suy yếu, nhưng cô ấy vẫn còn ý thức, tất nhiên nghe được đoạn đối thoại của cha mẹ.
Sử Tiểu Vũ không hiểu, hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên, cha Sử mở cửa, dẫn hai người một nam một nữ vào nhà.
Hai người nhìn Sử Tiểu Vũ từ trên xuống dưới, người phụ nữ trung niên mở miệng nói: "Đứa trẻ này nhà các người gầy quá, cảm giác như suy dinh dưỡng vậy.
Nó thế này, bán không được giá gì tốt."
Cha mẹ Sử nghe vậy lập tức không vui, mẹ Sử lập tức cãi lại, "Suy dinh dưỡng ở đâu hả? Đứa trẻ này là vừa khỏi bệnh, khí sắc mới kém như thế.
Nếu không phải nhà chúng tôi giờ đang khó khăn, sao chúng tôi có thể bán nó!"
"Nếu các người chướng mắt, chúng tôi đi tìm nhà khác."
Mẹ Sử là người rất xảo quyệt, sao có thể có hại.
Người phụ nữ kia rõ ràng muốn ép giá, sao bà ta có thể đồng ý.
Người phụ nữ kia thấy bà ta nói thế, vội cười làm lành, "Đừng mà, tôi không phải chỉ nói thôi sao.
Nhưng mà, đứa trẻ này nhà cô thật là hơi gầy.
Người mua đều thích đẫy đà một chút, dễ nuôi."
Mẹ Sử lập tức nói: "Nuôi mấy ngày đảm bảo béo lên.
Nếu không phải trong nhà thật sự không có tiền, sao chúng tôi bỏ được."
Mấy người cò kè mặc cả một lúc lâu, Sử Tiểu Vũ bị cha mẹ bán cho bọn buôn người với giá ba mươi nghìn nguyên.
Sử Tiểu Vũ tuy nhỏ, nhưng có một số việc đã hiểu.
Cô ấy biết mình bị cha mẹ vứt bỏ, bọn họ coi mình là hàng hoá mang bán.
Sử Tiểu Vũ muốn tỉnh lại, muốn cầu xin cha mẹ đừng bán cô ấy, nhưng dù giãy giụa thế nào, không cam lòng ra sao, cô ấy vẫn bị bọn buôn người mang đi.
Lúc Sử Tiểu Vũ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô ấy bị giam trong một căn phòng âm u, trong đó có rất nhiều cô cậu bé giống cô ấy, có người là bị cha mẹ bán, có người là bị bắt cóc.
Sử Tiểu Vũ một mình co lại trong góc, không nói một lời, không khóc không nháo.
Bởi vì chuyện cha mẹ bán mình khiến cô ấy bị đả kích quá lớn.
Cô ấy biết cha mẹ không thích mình, vì cô ấy là con gái.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ có ngày mình sẽ bị họ bán.
Sử Tiểu Vũ đi theo đám buôn người qua rất nhiều nơi.
Rất nhiều cô bé không bán được đều sẽ bị họ đánh tàn phế vứt ra đầu đường ăn xin.
Sử Tiểu Vũ biết mình nếu không có ai mua, kết cục của mình sẽ là như vậy.
Một lần, cô ấy bị một người đàn ông trung niên độc thân ở trong sơn thôn cực kỳ hẻo lánh mua.
Người đàn ông trung niên kia đã bốn mươi tuổi, vì nhà nghèo nên không cưới được vợ, chỉ có thể qua tay bọn buôn người mua một cái về.
Mà ở sơn thôn nhỏ xa xôi ấy, gần như những người vợ đều là mua về.
Người đàn ông kia sợ Sử Tiểu Vũ chạy trốn, mỗi lần trước khi ra cửa đều trói chặt cô ấy, dù sau đó mang thai, người đàn ông vẫn không thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm cô ấy.
Sử Tiểu Vũ không lúc nào không muốn chạy trốn.
Bởi vì người đàn ông kia quá khủng bố, lão sẽ đánh người, không làm gì cũng đánh.
Gã đánh người không cần nguyên nhân, dường như chỉ cần muốn là đánh, mới đầu chỉ là tát, sau này còn đấm đá, thậm chí còn có lần đánh cô ấy đến hôn mê.
Sử Tiểu Vũ thấy gã là sợ, gã giống như một ác ma.
Nếu gã không có khuynh hướng bạo lực như vậy, có lẽ Sử Tiểu Vũ sẽ nhận mệnh ở lại đây, nhưng mà sự hung tàn của gã khiến cô ấy không lúc nào không muốn chạy trốn.
Một lần bị gã hành hung, đứa trẻ trong bụng Sử Tiểu Vũ bị đánh đến xảy thai.
Trong hoàn cảnh ác liệt, không có bác sĩ, không có thiết bị tân tiến, Sử Tiểu Vũ mấy lần suýt vào điện Diêm Vương, cuối cùng còn một hơi, sống sót.
Từ ngày đó, Sử Tiểu Vũ trộm lên kế hoạch bỏ trốn.
Lần này chạy trốn chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Bởi vì cô ấy biết, một khi thất bại, bị gã bắt được, điều gì sẽ chờ đợi cô ấy.
Trong thôn này, mỗi năm đều có rất nhiều người vợ muốn bỏ trốn, rất nhiều người trốn không được bao lâu sẽ bị thôn dân bắt về.
Người bị bắt về sẽ bị nhà đó đánh thành tàn