Tác giả: Vân Phi Mặc
Ánh mắt hờ hững của Bắc Thần dừng trên người Bắc Vũ Đường.
Âu Nam thấy Bắc Vũ Đường đứng dậy, nở nụ cười đẹp trai, "Vũ Đường, chuyện đó là em hiểu lầm, anh và cô ta thật sự không có gì, đều là cô ta quyến rũ anh."
Nửa tháng này, mỗi ngày Âu Nam đều giải thích, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cô.
Tuy cô chưa từng trả lời, nhưng Âu Nam đã sớm hỏi thăm rõ ràng tính cách của Bắc Vũ Đường lại chẳng chút lo lắng.
Trong suy nghĩ của hắn, Bắc Vũ Đường không trả lời chẳng qua là vì tính tình đại tiểu thư của cô không cho phép.
Hắn tin là đến khi hai người gặp mặt, cô sẽ một lần nữa quay lại vòng ôm của hắn, làm kẻ ngu xuẩn luôn yên lặng đứng sau chắn đao cho hắn, thay hắn quét sạch những thứ hắn không thích.
Bắc Vũ Đường nghe hắn giải thích, cong môi lên.
Lời như vậy, nửa tháng này hắn đã gửi vô số lần.
Cô thật đúng là không thể tưởng tượng da mặt phải dày đến cỡ nào mới nói được ra như vậy.
Việc hắn quy mọi tội lỗi lên Triệu Vân Vân câu dẫn hắn càng khiến Bắc Vũ Đường cảm thấy hắn vô sỉ hơn.
Đời này cô ghét nhất loại đàn ông này, thích đẩy mọi sai lầm của mình lên người phụ nữ.
Loại đàn ông khốn nạn không chịu trách nhiệm.
Nguyên chủ đúng là mù mắt chó mới coi trọng hắn!
Nếu nói coi trọng bề ngoài, Bắc Vũ Đường thấy Âu Nam còn không bằng Bắc Thần, ngũ quan Bắc Thần tinh xảo hơn Âu Nam, chỉ là hai người khác loại hình.
Âu Nam thuộc loại đẹp sáng chói, mà Bắc Thần thuộc loại đẹp lạnh nhạt.
Bắc Vũ Đường nhìn nụ cười sáng sủa của hắn, không những không bị mê hoặc, mà còn càng ngứa tay, thật muốn đè ra đập cho trận.
"Đưa cặp đây." Bắc Vũ Đường nói với Âu Nam.
Bắc Vũ Đường nói xong, người xung quanh đều sáng mắt lên.
"Haha, Bắc Vũ Đường nhất định sẽ đặt cặp Âu Nam lên bàn, ném cặp Bắc Thần xuống đất.
Sau đó quăng Bắc Thần từ trên ghế ra ngoài.
"Anh hùng cùng ý kiến!"
......!
Trong suy nghĩ của mọi người, Bắc Vũ Đường nhất định sẽ làm vậy, ngay cả đương sự Âu Nam cũng nghĩ thế.
Bắc Thần cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, chờ Bắc Vũ Đường ném hắn ra ngoài.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, chỉ là cô không nói gì cả, mở cặp Âu Nam ra, tìm được quyển sách vừa bị hắn xé.
Cô rút nó ra, sau đó mọi người thấy cái cặp kia vẽ ra đường cong parabol trong không khí, bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Mọi người nhìn theo quỹ đạo bay của nó, thấy cái cặp sách vững vàng mắc trên cây đại thụ cách đó không xa.
Đến khi trần ai lạc định, đôi mắt mọi người đều trợn to, tràn đầy không thể tin.
Kết quả này hoàn toàn khác với dự kiến của họ.
Đôi mắt gợn sóng bất kinh, không chút tức giận của Bắc Thần xẹt qua tia kinh ngạc.
Âu Nam cũng giống những người khác, khiếp sợ không nói nên lời.
Bắc Vũ Đường giống như không nhìn thấy bộ dáng giật mình của mọi người, giọng nói thanh lãnh sâu kín vang lên, "Quyển này cậu tạm dùng trước đi, lát nữa tôi mua cho cậu quyển mới."
Giọng cô thành công kéo sự chú ý của mọi người về, ai cũng trừng quyển sách duy nhất may mắn thoát nạn kia rơi vào tay Bắc Thần kia.
Bắc Vũ Đường thấy Bắc Thần không phản ứng, hỏi thẳng: "Có phải cảm thấy cậu ta đã dùng rồi nên không thích? Thôi, hôm nay tâm trạng của bổn tiểu thư tốt, cố mà cho cậu xem sách cùng tôi.
Đừng thấy cảm động, biết ơn quá là được."
Khiếp sợ và cảm động trong lòng Bắc Thần vừa dâng lên, chưa kịp toát ra đã bị câu cuối của Bắc Vũ Đường đánh bay.
Nhưng mà, bức tường vây quanh trái tim cậu, đã xuất hiện vết nứt, mà thay đổi này rất nhỏ này, cậu chưa từng phát hiện.
Âu Nam đứng bên phải mất một hồi lâu mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tỉnh táo lại rồi, trong mắt, trong lòng hắn đều tràn đầy phẫn nộ vì bị nhục nhã, ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng, hận không thể xé rách đôi nam nữ trước mắt.
"Bắc Vũ Đường, cô, cô......" Âu Nam tức xanh mặt, giận dữ chỉ tay vào mặt Bắc Vũ Đường.
Đôi mắt thanh lãnh đạm mạc của Bắc Vũ Đường nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy hắn, đồng tử co rụt, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, "Cho cậu ba giây, lập tức rút ngón tay kia lại, nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận."
Âu Nam bị sự lãnh lệ đột nhiên toát ra trong mắt cô doạ sợ.
Ba giây trôi qua, ngón tay Âu Nam vẫn chỉ như cũ.
Hắn không tin cô có thể thật sự làm gì hắn.
Bắc Vũ Đường vươn tay, nắm lấy ngón tay hắn.
Sau đó, mọi người nghe được tiếng răng rắc vang lên, ngón tay bị bẻ, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Âu Nam.
Trong phòng học trừ tiếng hét thảm thiết của Âu Nam, không còn âm thanh gì khác.
Những người xem phát sóng trực tiếp cũng ngây ra như phỗng nhìn một màn này giống người trong phòng học hiện tại.
Rất nhanh sau đó, những tin nhắn bình luận liên tục nhảy lên.
"Moá, tớ thấy cái gì, Bắc Vũ Đường vậy mà lại đối phó Âu thiếu!"
"Trời ạ, âm thanh thanh thuý vừa rồi vang lên, cho dù không phải tay tớ, tớ cũng thấy đau."
"Âu thiếu thật đáng thương." Đến từ fan não tàn của Âu Nam.
"Bắc Vũ Đường lần này là xong thật rồi?"
"Bắc Vũ Đường muốn lấy lại được trái tim Âu thiếu, nhưng có phải dùng sai cách rồi không?"
"Dựa theo tính cách của Bắc Vũ Đường, cô ấy không giống người sẽ làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ vì Bắc Thần mê hoặc cô ấy dùng cách ngu xuẩn này giữ lại Âu thiếu à?" Đến từ thuyết âm mưu của bạn học nào đó.
"Ôi ôi, chẳng lẽ không ai cảm thấy Bắc Vũ Đường vừa rồi rất phong cách, rất đẹp trai, rất khí phách sao?"
Bình luận kia vừa xuất hiện, lập tức bị dỗi.
"Lầu trên tìm chết hở?!"
Chỉ là người dỗi vừa phát biểu, đã thấy bình luận kia có huy chương của gia tộc đặc thù.
Nhìn thấy huy chương kia, người nọ sợ quá lập tức offline, xoá tài khoản.
Mọi người cũng chú ý đến bình luận này, màn hình đang nhảy liên tục ăn ý im lặng trong giây lát, bình luận kia cứ chói lọi đứng đó, bên dưới còn có huy chương gia tộc nho nhỏ.
Một lát sau, cuối cùng có người lên tiếng.
"Các đồng chí, hãy nói cho tôi, tôi không hoa mắt đi, tôi TMD nhìn thấy Minh thiếu!"
"Lầu trên, tôi cũng hoa mắt!"
Sau đó, đoàn fans của Minh thiếu xuất hiện, bình luận cũng nháy mắt bị các bình luận sau bao phủ.
"Ahhhh, Minh thiếu của tớ xuất hiện!"
"Minh thiếu, em yêu anh, em phải sinh khỉ con cho anh!"
"Ca khúc khải hoàn, Minh thiếu là của tui, đừng ai tranh với tui hết!"
"Lầu trên tìm chết đúng không?! Minh thiếu là của tui!"
"Mọi người đừng đoạt với tui, Minh thiếu là của tui, là của tui~!"
Hạ Hầu Nhất Minh vạn người mê của Học viện Thiên Thánh vừa xuất hiện, nội dung phát sóng trực tiếp hoàn toàn bị người hâm mộ của cậu chàng spam, vất vả lắm mới có bình luận khác biết xuất hiện trên màn hình.
"Này này này này, giờ trọng điểm không phải là xem diễn à?"
"Đừng lạc đề chứ, xem diễn quan trọng, mỹ nam chờ sau cũng không muộn."
"Đúng đó, đúng đó.
Chúng mình đi xem diễn."
Chỉ là ba bình luận này nhanh chóng bị đoàn fans hùng hậu của Hạ Hầu Nhất Minh vô tình bao phủ, mãi đến khi trên màn hình xuất hiện bình luận thứ hai của Hạ Hầu Nhất Minh.
"Các bạn đáng yêu, chúng ta phải xem diễn."
Hạ Hầu Nhất Minh vừa lên tiếng, khu bình luận lập tức khôi phục bình thường.
Lúc này, Âu Nam hét thảm xong đã ôm ngón tay mình, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Âu Nam không dám ra tay với Bắc Vũ Đường, chỉ có thể trút oán khí lên Bắc Thần.
"Cút ngay!" Âu Nam quát Bắc Thần.
Bắc Vũ Đường lại lạnh lùng lên tiếng, "Âu Nam, vị trí này cũng không phải của cậu.
Chỗ của cậu ở sau."
Mặt Âu Nam âm trầm, "Bắc Vũ Đường, cô nháo đủ chưa?"
Âu Nam cố chấp cho rằng hành vi của cô là đang cáu kỉnh với hắn, hắn quả là tự tin vào bản thân ghê á.
"Nháo? Âu thiếu gia, cậu cảm thấy mặt mũi mình rất lớn hả?" Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình nói.
Âu Nam cảm thấy mặt mũi mình như bị cô giẫm dưới chân, hắn lớn như vậy, lần đầu bị người ta nhục nhã như thế.
Chuyện lần trước hắn còn chưa tìm cô tính sổ, lại thêm lần này, Âu Nam rốt cuộc đã không chịu được đại tiểu thư ương ngạnh kiêu căng như Bắc Vũ Đường.
"Bắc Vũ Đường, cô đừng có hối hận."
Nói xong, Âu Nam phất áo rời đi.
Mọi người thấy Âu Nam tức giận rời đi, đi tới cửa lại vừa lúc gặp giáo viên đang vào lớp.
"Trò Âu Nam, em..."
Giáo viên vừa mở miệng, chỉ là còn chưa nói xong đã bị đẩy ra, bên tai là tiếng thét của Âu Nam, "Lăn!"
Giáo viên không phòng bị, bị đẩy va vào cửa.
Âu Nam rời đi, trò hay cũng kết thúc.
Giáo viên xấu hổ trở lại phòng học, ra vẻ trấn định bắt đầu giảng bài, chỉ là học sinh bên dưới hồn đã sớm bay.
Họ không ngừng thảo luận trên diễn đàn trường về chuyện vừa xảy ra.
"Không ngờ lại thành thế này."
"Chệch xa kết quả dự đoán của tui rồi."
"Bắc Vũ Đường thật sự di tình biệt luyến à?"
"Lầu trên, suy đoán này của cậu chắc chắn sai.
Bắc Vũ Đường để ý Âu Nam như thế, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ.
Theo tui thấy, đây là lạt mềm buộc