Tác giả: Vân Phi Mặc
Toàn bộ mỹ nhân đều bị đưa đến một quảng trường lớn.
Nơi này là giáo trường lớn nhất Hoàng cung, là nơi ngày thường Phượng Xích cưỡi ngựa bắn tên, diện tích rất lớn, chứa hai mươi nghìn người cũng không thành vấn đề.
Bắc Vũ Đường phát hiện, trừ các mỹ nhân, còn có rất nhiều cung nữ.
Số lượng cực kỳ lớn, tất cả đều đứng xếp thành hàng.
Các mỹ nhân hậu cung nhìn thấy ở quảng trường có nhiều cung nữ như vậy đều rất kinh ngạc, càng thêm khẩn trương hơn.
Các nàng nghe lệnh thị vệ, xếp thành hàng giống các cung nữ kia.
Bắc Vũ Đường và Cách Tang đứng sau đám người, phía trước là mỹ nhân các cung điện khác.
Từng nhóm hộ vệ vây quanh các mỹ nhân và cung nữ ở trung tâm quảng trường, nhất cử nhất động khiến các mỹ nhân run sợ, các cung nữ cũng vậy.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, càng không biết điều gì đang chờ đợi mình.
Phàm là cung nhân sống một hai năm trong Hoàng cung đều tái nhợt cả mặt, các nàng dường như đã dự đoán được tính mạng của mình hôm nay chỉ sợ khó giữ.
Hai khắc sau, một đội ngũ lắc lư xuất hiện, nam nhân dẫn đầu mặc Huyền bào, vạt áo thêu đồ án kim sắc tường vân.
Y vừa xuất hiện, trong sân đã lặng ngắt như tờ.
Không ít người bị khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Xích hấp dẫn, si ngốc nhìn y chằm chằm.
Ngay sau đó, đám người có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Âm thanh đó kéo rất nhiều người bừng tỉnh khỏi sắc đẹp của Phượng Xích, các nàng nhìn qua phương hướng phát ra âm thanh, thì thấy không ít cung nữ và mấy mỹ nhân xếp đầu hàng đã bị chọc mù.
Rất nhanh sau đó, có thị vệ tiến lên, kéo cung nữ và mỹ nhân đã mù xuống.
.
Truyện Sủng
Một màn vừa rồi khiến toàn bộ cung nữ và mỹ nhân cảnh giác, các nàng không dám nhìn về phía Phượng Xích nữa.
Nhìn một cái đã mất mạng, ai còn dám nhìn.
Cách Tang bị doạ, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo của Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhẹ vỗ tay nàng ấy, không tiếng động trấn an.
Toàn bộ cung nữ và mỹ nhân ở đây đều cúi đầu, không dám nhìn về phía trước.
Trên đài cao, thống lĩnh thị vệ Long Nhị quỳ gối bẩm báo bên chân Phượng Xích, “Vương thượng, toàn bộ nữ tử trẻ tuổi trong cung đã ở đây.”
“Toàn bộ?” Phượng Xích sâu kín hỏi.
“Dạ.”
“Nếu thiếu một người, ngươi bổ sung thay.” Phượng Xích lãnh đạm nói.
“Rõ.” Long Nhị cúi đầu đáp.
Phượng Xích nhìn người đứng đầy bên dưới, đảo qua các nàng, nữ nhân kia đang lẩn trốn trong số này.
Nhiều người như vậy, y cũng không có hứng nhìn hết một lượt, thay vì tìm ra nàng, y muốn nàng tự mình bước ra.
Phượng Xích ngồi trên giường nệm, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn người bên dưới, mở miệng nói, “Ăn đồ của bôn vương thì nên ra đi.”
Giọng Phượng Xích rất nhẹ, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Các cung nữ và mỹ nhân ở đây đều ngơ ngác, hoàn toàn không biết y đang nói cái gì, chỉ trừ Bắc Vũ Đường.
Trận trượng lớn như vậy, thật sự chỉ là vì tìm ra nàng.
Bắc Vũ Đường trộm quan sát Phượng Xích trên ghế, không nhìn ra bất kỳ thông tin gì từ trên mặt y, nhưng trực giác nói cho nàng, có nguy hiểm.
Phượng Xích thấy bên dưới không có động tĩnh, cũng không tức giận, nở nụ cười lạnh đầy máu tanh.
Phượng Xích vung tay lên, Long Nhị ra lệnh cho thị vệ bên dưới.
Thị vệ lôi cung nữ và mỹ nhân xếp đầu hàng ra, những cung nữ và mỹ nhân bị lôi ra đều run bần bật.
Cách Tang nhỏ giọng hỏi, “Vương thượng định làm gì?”
Bắc Vũ Đường lắc đầu.
Khi tiễn thủ xuất hiện trước mặt các nàng, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.
Bắc Vũ Đường đã biết họ muốn làm gì.
Y đang dùng tính mạng của các cung nữ và mỹ nhân để ép nàng xuất hiện.
Khi Bắc Vũ Đường còn chưa kịp tự hỏi nên phá giải cục diện này thế nào, Long Nhị đã ra lệnh một tiếng, “Bắn.”
Vô số mũi tên bắn về phía các cung nữ và mỹ nhân kia, các nàng hoảng sợ hét chói tai, các nàng muốn trốn, nhưng tốc độ của các nàng sao nhanh hơn được tốc độ của mưa tên?
Từng người các nàng ngã xuống, những sinh mệnh biến mất chỉ trong chốc lát.
Bắc Vũ Đường sững sờ đứng đó, nàng nhìn cung nữ và mỹ nhân ngã trong vũng máu, đôi tay không tự giác nắm chặt thành quyền.
Đám người Cách Tang sợ đến mức mặt không còn chút máu.
Phượng Xích một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám mỹ nhân chim sợ cành cong bên dưới, “Cho ngươi thêm một lần, ngoan ngoãn ra đây.
Lần thứ ba còn không xuất hiện, toàn bộ người ở đây sẽ chôn cùng ngươi.”
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không nghi ngờ hắn nói thật hay giả, chỉ cần nàng không ra, giết chóc sẽ sẽ không dừng lại.
Chôn cùng!
Y đã chuẩn bị ra tay với nàng!
Bắc Vũ Đường nghiêm trọng nghi ngờ độ chân thật của độ hảo cảm mà hệ thống chấm.
Phượng Xích rõ ràng muốn mạng nàng!
Phượng Xích giơ tay lên lần thứ hai, lượt tàn sát thứ hai sắp bắt đầu.
Phàm là cung nữ và mỹ nhân bị đẩy quỳ trên đất đều không nhịn được dập đầu đau khổ cầu xin, “Vương thượng tha mạng.
Vương thượng tha mạng!”
Mọi người đồng thời xin tha, nhưng nam nhân ngồi trên vương toạ vẫn chẳng có phản ứng gì.
Cách Tang nắm chặt lấy tay Bắc Vũ Đường không bỏ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, sợ người chết tiếp theo là các nàng.
“Vũ Đường, ta không muốn chết.”
Thấy Long Nhị từ từ nâng tay lên, Bắc Vũ Đường kéo tay Cách Tang ra.
Cách Tang cả kinh, kinh nghi nhìn nàng, liền thấy Bắc Vũ Đường đi từ trong đám người ra.
Nàng đột nhiên xuất hiện, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng.
“Ta ở đây.” Bắc Vũ Đường đi từng bước một về phía y.
Cách Tang trợn to hai mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nữ nhân đi từng bước về phía mình.
Nàng rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời.
Thì ra đây mới là gương mặt thật của nàng.
Phượng Xích chú ý tới chữ nô trên trán nàng, đôi mắt hơi nheo lại.
Một nô lệ vậy mà lại có võ công cao thâm như vậy, quả là có ý tứ.
Nếu không phải nàng ảnh hưởng đến mình, có lẽ y sẽ giữ nàng lại, huấn luyện thành tử sĩ.
Nhưng giờ, chỉ có thể huỷ diệt nàng.
Y tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì trên đời này ảnh hưởng đến mình.
Bắc Vũ Đường thấy rõ ràng được sát ý không chút che giấu trong mắt y.
“Phượng Xích, ta ở đây.” Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
“Tiện nô lớn mật, ai cho ngươi gọi tên của ngô vương!” Đại thái giám bên người Phượng Xích lạnh giọng quát lớn.
Bắc Vũ Đường chẳng thèm nhìn thái giám kia một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phượng Xích.
Phượng Xích rất hứng thú nhìn nàng, nhìn đôi mắt trong trẻo kia, đôi môi y cong lên một nụ cười, “Đồ của bổn vương ăn ngon không?”
Bắc Vũ Đường cong môi cười, “Tạm được.”
Mọi người thấy nàng dám nói chuyện như thế, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Trong số họ, dù là Long Nhất và Long Nhị được Phượng Xích trọng dụng nhất cũng không dám nói chuyện với y như vậy, càng không dám nhìn thẳng y.
Nàng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến mọi người đều khiếp sợ và kính nể nhìn nàng.
Phượng Xích nhếch mày, “Người nâu, xử quyết toàn bộ người ở Ngự Thiện Phòng.
Đồ ăn mà một nữ nô còn ghét bỏ, cũng dám cho bổn vương ăn.”
Long Nhị phất tay, thị vệ lập tức rời đi.
Bắc Vũ Đường thầm tức giận, nhưng trên mặt chẳng biểu hiện mảy may.
Bởi vì nàng biết, nếu mình mắng y hoặc cầu tình thay họ, bạo quân sẽ càng quyết tâm giết họ.
Bắc Vũ Đường cười nói: “Thì ra là ngô vương cao cao tại thượng giờ mới biết mình đã từng ăn những gì.
Những đầu bếp đó đúng là nên giết, bọn họ dám lừa gạt ngô vương như vậy.”
Phượng Xích rất hứng thú hỏi: “Ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào?”
“Đương nhiên là thiên đao vạn quả.” Bắc Vũ Đường mỉm cười trả lời.
Cách Tang nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, lại lần nữa khiếp sợ.
Nàng ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng lời nói ác độc như vậy sẽ do Vũ Đường nói ra.
Phượng Xích cong môi, “Đây là điều ngươi muốn, vậy bổn vương như ngươi mong muốn.
Long Nhị, truyền lệnh xuống.”
Bắc Vũ Đường âm thầm sốt ruột.
Đáng chết, sao y không làm trái lời mình!
“Ngô vương thánh minh.” Bắc Vũ Đường vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Phượng Xích nhìn ẩn nhẫn nơi đáy mắt nàng, tuy nàng giấu rất tốt, nhưng chung quy không tránh được đôi mắt y.
Nàng muốn cứu những đầu bếp đó, y cố tình không để nàng như ý.
Bắc Vũ Đường thấy hắn không hề có ý buông tha những đầu bếp kia, trong lòng đã có dự cảm chẳng lành.
Có lẽ, bạo quân kia đã đoán được ý đồ của nàng.
“Nếu Vương thượng muốn làm theo ta mong muốn, ta cảm thấy thiên đao vạn quả quá bình thường, không chút sáng tạo, nên đổi một cách khác.”
Phượng Xích hứng thú hỏi, “Cách gì?”
“Nếu họ là đầu bếp, sao không để họ dùng trù nghệ quyết định sinh tử của bản thân.
Trù nghệ của ai tốt, có thể chinh phục được mọi người, hắn có quyền quyết định sinh tử hoặc cách chết của kẻ khác, vậy chẳng phải càng có ý tứ.”
Phượng Xích gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tựa như đang suy xét cách nàng đề cử.
Mặt ngoài, Bắc Vũ Đường bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương.
Phượng Xích hỉ nộ vô thường, nàng hoàn toàn nhìn không thấu.
Ánh mắt u trầm của Phượng Xích quét qua mặt nàng, nở nụ cười tà tứ, “Bổn vương cảm thấy thiên đao vạn quả tốt hơn.”
Tim Bắc Vũ Đường chìm xuống, xác định y đã đoán được ý đồ của mình.
Y vẫn luôn trêu chọc nàng.
Y căn bản không định buông tha cho những đầu bếp kia.
Dù thái độ của nàng là gì, dù thật sự muốn họ chết, hay là muốn họ sống, y cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
Bắc Vũ Đường thu lại nụ cười bên môi.
Phượng Xích chẳng ngạc nhiên với sự chuyển biến của nàng chút nào.
“Cách chết của họ đã chọn xong, giờ đến phiên ngươi.
Ngươi đoán, ngươi muốn thiên đao vạn quả hay là ngũ mã phanh thây?” Phượng Xích ung dung nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường vân đạm phong khinh hỏi, “Ngươi cho ta tự chọn à?”
“Đúng.
Chọn một cách chết ngươi muốn.”
Bắc Vũ