Tác giả: Vân Phi Mặc
“Ta thả muội về đoàn tụ với người nhà không tốt sao?” Bắc Vũ Đường nhìn Đại Hương.
Đại Hương lắc đầu, “Nếu muội trở về, nhất định sẽ lại bị cha mẹ bán.
Lần sau bị bán, muội sẽ bị bán vào thanh lâu.
Mộc tỷ tỷ, xin tỷ thương xót, đừng đuổi Đại Hương đi.
Muội muốn đi cùng mọi người.”
Bắc Vũ Đường có chút đau đầu, thân thể nàng thường cần ngủ say.
Nàng không quá muốn giữ Đại Hương lại.
Tâm tư Đại Hương tỉ mỉ, nhìn ra Bắc Vũ Đường không muốn.
Bộp, nàng dập mạnh đầu xuống đất, hoàn toàn không màng có đau hay không.
Nàng dập đầu, liên tục cầu xin, “Mộc tỷ tỷ, xin tỷ đừng đuổi muội đi.
Muội đã không còn nơi để đi, xin tỷ đừng đuổi muội đi.
Muội biết làm rất nhiều, không ăn nhiều, xin hai người đừng đuổi muội đi.”
Nàng ấy liên tục dập đầu, trán đã đỏ, thậm chí còn chảy máu.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy máu trên trán nàng ấy, hơi nhăn mày, ngay cả Tiểu Tử Mặc cũng không đành lòng.
“Đứng lên đi.” Bắc Vũ Đường tiến lên nâng Đại Hương dậy.
Tiểu nha đầu kỳ vọng nhìn nàng, “Mộc tỷ tỷ, tỷ không đuổi muội đi ạ?”
Bắc Vũ Đường nhìn thấy kỳ vọng toát ra từ đôi mắt sợ sệt nhút nhát của nàng, cuối cùng cũng mềm lòng, gật đầu.
Sau này lại tìm cơ hội đưa cô bé đến một gia đình trong sạch vậy.
Bắc Vũ Đường tính toán như vậy, dù sao thì đi theo nàng có nghĩa là sống lang bạt kỳ hồ đầy nguy hiểm.
Đại Hương thấy nàng đồng ý, nở nụ cười thật tươi.
“Mộc tỷ tỷ.” Tiểu nha đầu cuối cùng bật khóc, “Cảm ơn tỷ.”
“Nha đầu ngốc.” Bắc Vũ Đường vươn tay xoa khuôn mặt của tiểu nha đầu.
“Lên xe ngựa, vào thành.”
Bắc Vũ Đường dẫn hai đứa trẻ lên xe, đánh xe ngựa tiến vào phủ Lâm Châu.
Phủ Lâm Châu là một trong mười châu phủ lớn của vương triều Đại Chu, các quận huyện khác không thể so được.
Còn chưa vào thành đã náo nhiệt hơn cả trấn Bạch Vân,
Người trên đường nhiều dần, Bắc Vũ Đường đánh xe vào trong thành.
Họ tìm một khách điếm để trọ trước.
Bắc Vũ Đường thuê ba phòng, mỗi người một phòng.
Vào phòng, nàng rửa sạch nguỵ trang trên mặt, thay bộ y phục thường ngày ra cửa.
Vừa ra cửa đã thấy Đại Hương ở đối diện đi ra.
Đại Hương chào hỏi, “Mộc tỷ......”
Sau đó nhìn thấy khuôn mặt thật của Bắc Vũ Đường thì hoàn toàn tắt tiếng.
Đại Hương kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, mãi nửa ngày vẫn không nói lên lời.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy nàng ấy như vậy, cười nói, “Không nhận ra sao?”
Đại Hương đỏ bừng mặt, lẩm bẩm, “Mộc tỷ tỷ, tỷ bây giờ đúng là thoát thai hoán cốt.”
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Tiểu Tử Mặc đã mặc đồ bình thường đi ra.
Đại Hương thấy Tiểu Tử Mặc thì cũng không phản ứng quá lớn, dù sao lúc trước bé cũng rất xinh đẹp, thay nam trang xong tất nhiên sẽ không kém.
Quả nhiên, thấy dung mạo thật của tiểu thiếu gia, quả là rất đẹp.
“Đi thôi.”
Ba người đi về phía đại sảnh ở tầng một, Bắc Vũ Đường gọi một bàn đồ ăn.
Thời gian này màn trời chiếu đất, không thể ăn một bữa hẳn hoi, hôm nay tất nhiên phải đền bù cho dạ dày rồi.
Trong lúc ăn cơm, Bắc Vũ Đường hỏi tiểu nhị về chuyện thuê nhà, tiểu nhị cầm tiền thưởng thì nhiệt tình giới thiệu, hơn nữa còn chủ động liên hệ giúp họ.
Hôm sau, tiểu nhị dẫn một nam nhân trung niên nhỏ gầy đến trước mặt Bắc Vũ Đường.
“Phu nhân, vị này chính là Triệu Nhị Hổ nổi danh trong thành, ngươi muốn gì, tìm ai hoặc làm gì khác, hỏi hắn là được.” Tiểu nhị nhiệt tình nói.
Bắc Vũ Đường cám ơn tiểu nhị rồi nhìn về phía nam nhân trung niên kia.
Triệu Nhị Hổ hỏi, “Phu nhân có phải muốn hỏi ta chuyện gì không?”
“Ta muốn tìm một chỗ đặt chân ở phủ Lâm Châu, nhà không cần quá lớn, nhưng cần có sân.” Bắc Vũ Đường nói ra yêu cầu của mình.
“Nhà có sân thì có, nhưng giá sẽ khá đắt.”
“Giá cả có thể thương lượng, quan trọng nhất là nhà phải đúng yêu cầu.”
“Không biết phu nhân muốn ở bao lâu?” Triệu Nhị Hổ tiếp tục hỏi.
“Một hai tháng sau sẽ rời đi.”
“Được, ta sẽ về giúp ngươi tìm nhà.”
Triệu Nhị Hổ đi rồi, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc và Đại Hương bắt đầu đi dạo quanh phủ Lâm Châu, tìm hiểu tình hình địa phương.
Đại Hương chưa từng đến nơi nào rộng như vậy, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi, tràn đầy ngạc nhiên.
Tiểu Tử Mặc thì khá bình tĩnh, dù phủ Lâm Châu náo nhiệt cực kỳ, biểu cảm của bé vẫn nhàn nhạt, không khác với biểu cảm của Bắc Vũ Đường lắm.
“Mộc tỷ tỷ, thành Lâm Châu thật rộng, thật náo nhiệt!”
Bắc Vũ Đường nhìn thấy có quán nặn đồ chơi bằng đường, mua cho Đại Hương và Tiểu Tử Mặc mỗi người một que.
Tiểu Tử Mặc nắm đồ chơi bằng đường trong tay, như ông cụ non, “Nương, con lớn rồi, cái này không hợp.”
Bắc Vũ Đường nhìn thằng nhóc còn chưa cao đến hông mình, xụ khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nói mình là người lớn, cảm thấy buồn cười.
Nàng duỗi tay búng trán bé, “Chờ đến lúc con cao hơn nương rồi hãy nói câu này.”
Đại Hương nhìn tiểu thiếu gia chu môi, nghẹn khuất, cảm thấy thật đáng yêu, hận không thể ôm bé vào lòng, chỉ là nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Mộc tỷ tỷ, bên kia thật náo nhiệt.” Đại Hương chỉ một cửa hàng lớn cách đó không xa.
Bắc Vũ Đường vừa nhìn đã biết đó là cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng Lôi thị.
“Mau, qua đó mau.”
“Nhanh cướp chỗ đi!”
Hai nữ tử vội vàng chạy qua người họ, còn không ngừng nói.
Đại Hương tò mò hỏi, “Bên kia bán gì mà náo nhiệt vậy nhỉ?”
Một phụ nhân trung niên đi qua nói, “Nghe nói cửa hàng có bán Băng Cơ Sương, đoàn người đó vội qua tranh đoạt.”
“Băng Cơ Sương? Đó là gì vậy?” Đại Hương không biết Băng Cơ Sương, dù sao đồ vật như vậy cách nàng ấy quá xa xôi.
“Tiểu cô nương, ngươi không biết Băng Cơ Sương sao? Đó là cống phẩm, giá trị ngàn vàng, là đồ tốt các nương nương trong cung hay dùng, ngay cả các quý nữ ở nước láng giềng Nam Đường Quốc cũng trăm phương ngàn kế muốn mua được.” Phụ nhân vẻ mặt tự hào nói.
Đại Hương bị phụ nhân làm tò mò, “Mộc tỷ tỷ, chúng ta cũng đi qua nhìn xem nhé?”
Bắc Vũ Đường không hứng thú lắm, nhưng thấy Đại Hương hưng phấn như vậy, cũng đồng ý qua xem.
Ba người còn chưa đến gần đã thấy một hàng dài thật dài ngoài cửa, còn đang không ngừng dài thêm.
Tiểu Tử Mặc biết Băng Cơ Sương do mẫu thân nghiên cứu ra, thấy nó được người thích như vậy, khuôn mặt nhỏ luôn căng chặt cũng hiện lên nét vui sướng.
Họ vừa tới gần, tiểu nhị của cửa hàng đã đi ra, nói với những người xếp hàng bên ngoài, “Giải tán đi, Băng Cơ Sương đã bán hết rồi.”
Đám người lập tức tỏ vẻ bất mãn.
“Cái gì chứ? Vừa bắt đầu bán đã hết rồi!”
“Không thể nào, ta đã chờ một canh giờ rồi.”
“Thảm, không mua được về, tiểu thư nhất định sẽ lột da ta, phải làm sao bây giờ!”
…...!
Người xếp hàng bất mãn, nhưng dù họ có bất mãn thế nào, hết vẫn là hết, họ cũng chẳng thể làm gì.
Có người lập tức hỏi, “Băng Cơ Sương lúc nào mới có tiếp?”
“Đúng đúng đúng, khi nào lại bán tiếp?”
Tiểu nhị nói với mọi người, “Cái này thì không chắc, còn phải xem bên trên có tạo ra được không.
Nguyên liệu của Băng Cơ Sương quá quý giá, khó có thể cầu, mong khách quan thứ lỗi.”
“Hiểu mà hiểu mà.
Có hiệu quả tốt như vậy, nguyên liệu cần dùng hẳn phải rất quý giá, sản xuất ít cũng là bình thường.” Có người hiểu, cũng có người không.
Ba người Bắc Vũ Đường đứng ngoài nghỉ chân một lát, cũng không tiến vào cửa hàng.
Đại Hương nghe họ nói vậy thì âm thầm líu lưỡi, không ngờ Băng Cơ Sương lại tốt như vậy.
Bắc Vũ Đường nhớ lần trước đưa nước thuốc cho cửa hàng Lôi thị cũng cách đây khá lâu rồi, họ còn không bán hết, hẳn là khống chế số lượng.
Bảo đảm cung cấp cho một đám nương nương trong cung, còn thừa thì rơi vào tay các quý tộc, đến tay bá tánh bình thường đã ít càng ít hơn.
Theo thời gian, hẳn nên đưa hàng cho họ một lần nữa, chỉ tiếc là không đủ thời gian.
Kỳ hạn mười bốn ngày sắp đến, nàng cần dùng thời gian còn lại tìm chỗ ở, còn phải nghe ngóng tin tức của nữ nhi Trương xa phu.
Cả ngày nay Bắc Vũ Đường dẫn hai đứa trẻ đi bộ, mãi đến khi mặt trời lặn về tây mới về khách điếm.
Vừa về khách điếm đã thấy Triệu Nhị Hổ chờ sẵn đã lâu.
Triệu Nhị Hổ vừa thấy Bắc Vũ Đường, lập tức tiến lên, “Phu nhân, cuối cùng mọi người đã về rồi.
Ta vừa tìm được hai hộ nhân gia, giờ ngươi có rảnh đi xem không?”
“Rảnh.”
Bắc Vũ Đường quay đầu nói với Đại Hương, “Muội và Mặc Nhi chờ ở khách điếm.”
Đại Hương gật đầu.
Tiểu Tử Mặc muốn đi theo, nhưng thấy mẫu thân không định dẫn bé đi, hiểu chuyện không xin.
Chờ Bắc Vũ Đường đi rồi, Tiểu Tử Mặc về phòng tu luyện.
Bé muốn mạnh lên, không thể lãng phí một giây phút nào.
Triệu Nhị Hổ dẫn theo Bắc Vũ Đường đến phía Bắc thành Lâm Châu, trên đường giới thiệu cho Bắc Vũ Đường về bố cục thành Lâm Châu.
Phủ Lâm Châu chia thành năm khu vực, lần lượt là Đông Tây Nam Bắc và khu trung tâm.
Những người giàu có sống ở khu Đông và khu Nam, nơi đó đều là những phủ đệ của quan liêu, hoặc là người giàu nhất một vùng.
Còn khu Bắc và khu Tây là khu vực bình dân sinh sống, điều kiện sinh hoạt giống nhau.
Khu Tây còn là xóm nghèo, ngư long hỗn tạp, trị an cũng không quá tốt.
Triệu Nhị Hổ dẫn Bắc Vũ Đường đi khu Bắc, hoàn cảnh nơi này không tệ.
Nhà đầu tiên là một ngôi nhà khá sâu, bên ngoài có một cái sân nhỏ, hoàn cảnh thanh u, là một nơi không tệ, chỉ không tốt ở điểm xung quanh quá ồn ào.
Cách vách dường như là một xưởng nhỏ, thường nghe được tiếng làm việc.
“Phu nhân, ngươi cảm thấy ngôi nhà này thế nào?” Triệu Nhị Hổ quan sát sắc mặt Bắc Vũ Đường, nhưng rất khó có thể nhìn ra được cảm xúc của nàng.
“Tiền thuê thế nào?”
“Một tháng năm lượng bạc.”
Bắc Vũ Đường nghe vậy cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Năm lượng bạc không chỉ là gấp đôi trấn Bạch Vân, giá bình quân ở châu phủ này quả cao hơn trấn Bạch Vân rất nhiều.
“Đến ngôi nhà khác xem.”
“Được.
Nhà kia cũng ở gần đây, đi qua hai ngõ nhỏ là đến.”
Triệu Nhị Hổ dẫn đường phía trước, Bắc Vũ Đường theo sau hắn, hai người đi qua hai ngõ nhỏ, chỉ là sau khi đi qua lại phát hiện ngôi nhà kia ở nơi xa nhất khu này.
“Đừng nghĩ nó xa là tệ, ngôi nhà đó khá tốt.”
Triệu Nhị Hổ mở cửa viện, bên trong cỏ dại mọc thành cụm, căn nhà tuy chưa nát, nhưng cũng không tốt đi đâu.
Hai ngôi nhà đi xem quả là một trên trời một dưới đất.
Khác biệt giữa hai bên quá lớn, người được dẫn tới đều có khuynh hướng lựa chọn căn nhà trước.
“Ngôi nhà này bao nhiêu một tháng?” Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
“Bốn lượng bạc.” Triệu Nhị Hổ nói.
“Vậy chọn nó đi.” Bắc Vũ Đường quyết định.
Có lẽ Bắc Vũ Đường quyết định quá nhanh, hoặc quyết định của nàng nằm ngoài dự đoán của mình, Triệu Nhị Hổ mãi nửa ngày sau mới hồi thần.
“Ngươi thật sự muốn thuê ngôi nhà này?” Triệu Nhị Hổ không nhịn được hỏi.
Ngôi nhà này tuy có sân lớn gấp hai căn nhà trước, nhưng cũ hơn nhiều, còn nằm ở nơi hẻo lánh nên đã lâu rồi không có ai thuê.
“Đúng vậy, ngôi nhà này.”
Triệu Nhị Hổ hồi thần, thấy nàng khẳng định trả lời, cảm thấy thật không thể ngờ nàng lại chọn ngôi nhà này.
Hiệu suất làm