Tác giả: Vân Phi Mặc
Trần Phi Phong gọi cho Tiền Vũ, “Tiền Vũ, tôi nhớ cậu từng nói, cậu quen người trùm buôn thuốc phiện ở Thái Miến và nước H nhỉ?”
“Đúng.
Sao vậy? Có phải gặp chuyện gì ở Thái Miến không?” Tiền Vũ khẩn trương hỏi.
“Đúng.
Gặp một chuyện cần cậu giúp.” Trần Phi Phong nói.
Tiền Vũ biết Trần Phi Phong không lâu, nhưng hiểu hắn là người thế nào.
Nếu hắn đã nói, vậy nhất định là gặp chuyện lớn.
“Cậu chờ lát, tôi lập tức liên hệ người đó, để người đó gọi cho cậu.
Dám gây chuyện với cậu, chúng ta khiến người nọ có đến mà không có về.” Tiền Vũ âm ngoan nói.
“Ừ.” Trần Phi Phong đáp.
Không lâu sau khi ngắt điện thoại với Tiền Vũ, một dãy số không tên gọi đến.
Trần Phi Phong xác nhận thân phận của đối phương xong thì gửi ảnh của Bắc Vũ Đường qua, hơn nữa còn thanh toán một phần tiền đặt cọc.
Ngắt điện thoại xong, tức giận đè ép trong lòng Trần Phi Phong cuối cùng cũng vơi đi.
Bên kia, Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngờ mình đã bị theo dõi, cô đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Cô thuê xe đi về phía sân bay, chỉ là đi được nửa đường, xe lại đột nhiên đổi hướng.
Bắc Vũ Đường đã phát hiện ra không đúng, cô không hoảng loạn, lặng lẽ lấy súng ra.
Khi tài xế không phòng bị, súng lục đã kề sát trán hắn.
“Lái xe về.”
Tài xế kia không ngờ cô có súng.
“Tiểu thư, cô đang định làm gì vậy?” Tài xế kia vẻ mặt vô tội sợ hãi nhìn cô.
“Tôi muốn hỏi ông định làm gì, ông muốn đưa tôi đi đâu?”
“Sân bay.” Tài xế vô tội nhìn cô.
Bắc Vũ Đường cười lạnh, nghĩ cô là người nước ngoài không biết đường đúng không.
“Đường này không phải đường đến sân bay.”
“Có mấy đường đến sân bay, đây là một trong số đó.” Tài xế giải thích.
Bắc Vũ Đường nghe vậy, đập một cái lên gáy hắn, tức giận nói, “Nghĩ tôi ngu à? Chỉ có một đường từ khách sạn đến sân bay mà thôi!”
Trước khi đến Bắc Vũ Đường đã thăm dò rõ ràng, muốn lừa cô, mơ đi em!
Bắc Vũ Đường lười dông dài với hắn, trực tiếp ra lệnh, “Lái xe về.”
Tài xế đã hiểu, cô thật sự nhìn thấu, có ngụy trang tiếp cũng vô dụng.
“Nhanh lên.” Bắc Vũ Đường thấy hắn còn không quay xe, uy hiếp, “Nếu không quay xe, tôi lập tức cho đầu anh nổ tung.”
“Được, được, tôi lập tức quay đầu.”
Tài xế bắt đầu, chỉ là quay được một nửa, hắn đột nhiên giẫm chân ga, xe lao mạnh về phía trước, ý muốn văng Bắc Vũ Đường ra sau.
Bắc Vũ Đường thời khắc chú ý hắn, cũng ăn mệt, nghiêng người sang bên, suýt thì ngã xuống.
Tài xế tìm được cơ hội, định cướp súng trong tay Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường phản ứng rất nhanh, lập tức phản kích, hai người giao thủ trong xe.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, hoàn toàn không thể xuất toàn lực.
Khi họ đánh nhau, xe vẫn đi với tốc độ như trước.
Hai người thường nhìn đường lại còn phải công kích đối phương.
Vài phút sau, Bắc Vũ Đường bẻ gãy tay người đàn ông kia.
Người nọ biết mình không địch lại, quyết đoán bỏ trốn.
Bắc Vũ Đường không thể ngăn cản đối phương.
Cô cảm thấy nhảy dựng, dự cảm không lành đám úp, vội mở cửa xe, nhảy ra ngoài, nháy mắt cô nhảy ra, một viên đạn lớn đánh trúng xe, xe nháy mắt nổ tung, bốc cháy ngùn ngụt.
Má nó, dám dùng hoả lực lớn!
Bắc Vũ Đường biết bên này không yên ổn, không ngờ lại như thế nào, quả là làm cô lắp bắp kinh hãi, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không giờ đã bị nổ thành thịt vụn.
Khi Bắc Vũ Đường nhảy ra khỏi xe, cô nghe tiếng Thái Miến, sau đó là vô số viên đạn bắn về phía mình.
Bắc Vũ Đường muốn lui, chú ý đến khói bụi bốc lên phía trước.
Vừa nổ xong, đối phương lại lái xe đến đây, đủ thấy người tới là một đám.
Trước có sói, sau có hổ, Bắc Vũ Đường chỉ có thể lựa chọn trốn sang bên.
Cô nhanh chóng tiến vào rừng cây, lợi dụng cây cối che lấp để chạy trốn.
Người đuổi giết phía sau cô hiển nhiên quen thuộc rừng cây này, mau chóng đuổi tới.
Pằng, pằng, pằng......!
Tiếng súng nổ thường vang lên phía sau, viên đạn thường bắn trúng sau cô hoặc là cây cối bên người cô.
Bắc Vũ Đường luôn thay đổi phương hướng, ý định cắt đuôi đám người đuổi giết phía sau.
Một giờ sau, Bắc Vũ Đường giống như vớt từ trong nước ra, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Cô dựa sau một cây đại thụ trăm năm thật lớn, cảnh giác nhìn bốn phía.
Không thể không nói, may mà mỗi lần vào các thế giới vị diện, chuyện đầu tiên cô làm là rèn luyện thân thể, tu luyện Hàn Băng Chưởng, quả là có lợi.
Nếu không phải có mấy tháng tu luyện, hôm nay không thể chịu được tình hình chạy trốn nguy cấp như vậy.
Bắc Vũ Đường dựa vào đại thụ, không ngừng thở mạnh.
Cô nghiêng đầu nhìn phía sau một cái, đã không nghe được âm thanh.
Cô không xác định đám người kia đã từ bỏ hay chưa, vì cẩn thận, cô không dám lơi lỏng.
Cô tiếp tục đi về sâu trong rừng.
Giờ cô không biết mình đã chạy đến đâu, càng không biết nơi này là nơi nào, cách xóm làng gần nhất bao xa.
Cô tìm một nơi, căn cứ vào tốc độ chạy trốn của mình cùng với hướng của mặt trời, đã xác định được vị trí cụ thể của mình.
Cô rút ra một kết luận rất không tốt, có thể cô đã tiến vào đất hoạt động của trùm buôn thuốc phiện rồi.
Rút về theo đường cũ là không thể nào, xem ra chỉ có thể tìm lối ra khác.
Bắc Vũ Đường bắt đầu đi dọc bờ sông, tìm lối ra khác.
Nhưng, cô phát hiện tình huống của mình không quá lạc quan, đi từ ngày đến chiều tà, xung quanh vẫn là rừng rậm.
Cùng lúc đó, người trong bóng tối vẫn luôn âm thầm quan sát, thấy Bắc Vũ Đường tiến vào lãnh địa của mình thì đã phát hiện ra ngay.
“Lão đại, chuột đã xuất hiện.
Hết.”
“Kỳ quái, hình như đối phương chỉ có một người, còn là một cô gái trẻ.
Hết.”
“Tiếp tục quan sát.” Bên kia bộ đàm truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
“Rõ.
Hết.”
Bắc Vũ Đường tiến vào mảnh rừng này, cảm giác như bị theo dõi, không ngừng nhìn quanh.
Người ẩn nấp bên trong bụi cỏ kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường, “Lão đại, hình như đối phương cảm nhận được chúng tôi.
Hết.”
“Tiếp tục quan sát.”
“Rõ.
Hết.”
Cảm giác bị người nhìn chằm chằm ngày càng mạnh mẽ, dường như không chỉ có một người.
Giác quan Bắc Vũ Đường nhạy bén, nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng tìm được người ẩn núp bên tay trái, bên tay phải, còn có người trốn trên ngọn cây.
Bắc Vũ Đường vừa thấy tình huống này thì thầm kêu không ổn.
Cô vừa ra vẻ trấn định như không phát hiện điều gì, vừa đi về một hướng khác, cả người căng chặt, thời khắc âm thầm chú ý người ẩn núp, sợ họ lại đột nhiên tấn công.
Người âm thầm quan sát Bắc Vũ Đường nói với bộ đàm, “Lão đại, cô gái kia đã rời khỏi phạm vi tấn công của chúng ta.
Hết.”
“Tôi cực kỳ nghi ngờ đối phương đã thấy chúng ta.
Hết.”
“Tiếp tục đợi lệnh.” Người đàn ông dẫn đầu nói.
Bắc Vũ Đường đi xa, cảm thấy cảm giác bị người nhìn chằm chằm đã biến mất, chỉ là cô còn không thả lỏng, nơi xa đã truyền đến tiếng xe ngựa, âm thanh kia có chút xa, nhưng nghe dường như đang tiến về phía cô.
Bắc Vũ Đường nghĩ trước đó có phục kích, hẳn là chờ nhóm người này xuất hiện.
Cô lập tức nghĩ đến gì đó, sống lưng phát lạnh.
Nơi này không nên ở lâu, phải lập tức rời đi.
Bắc Vũ Đường bắt đầu liều mạng chạy đi, không dám phát ra âm thanh quá lớn, nếu không sẽ khiến những người đó phát hiện.
Bắc Vũ Đường vừa đi vài phút, không trung truyền lên tiếng nổ ầm trời, sau đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết từ nơi xa truyền đến, sau đó cô nghe được tiếng hô hào bằng ngôn ngữ Thái Miến.
Má mì ơi, sao đã đánh nhau rồi!
Bắc Vũ Đường không dám ngừng lại, chạy thật nhanh, muốn chạy thật xa khỏi nơi này, chỉ sợ muộn một bước sẽ bị dính dáng.
Oành!
Nơi xa lại truyền đến tiếng ầm vang trời, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng súng không ngừng vang lên.
Bắc Vũ Đường quay đầu, từ rất xa nhìn thấy trên sườn nói có một đám đang liều mạng kéo lừa, không ngừng lùi về sau, thường thường nhìn đến có người ngã xuống.
Hai bên đều có vũ khí, nhưng cục diện hiện tại đã nghiêng về một bên.
Bên chở hàng hoá hiển nhiên bị áp chế, mấy chục người đã bị tách ra, thương vong vô số.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường nhìn đến đối phương lại châm thùng thuốc nổ, Bắc Vũ Đường ở nơi này nhìn thấy mà sởn tóc gáy.
Đậu má, thùng thuốc nổ này mà ném trật là mạng nhỏ của cô cũng đi tong đấy!
Khỉ gió, đúng là xui xẻo mà!
Bắc Vũ Đường không dám dừng lại lâu, dùng toàn bộ sức lực liều mạng chạy.
Ầm......!
Mặt đất chấn động, toàn bộ rừng núi như bị nổ sập.
Bắc Vũ Đường tránh ở một cây đại thụ cách đó không xa, lòng còn sợ hãi nhìn cây cối không xa bị nổ tung.
Bên này cũng bắt đầu phản kích, hai tiếng ầm vang lên, sườn núi đối diện bị nổ ra hai cái hố lớn.
Tiếng súng dày đặc, hoàn cảnh lúc này chính là mưa bom bão đạn, trên sườn núi thi thoảng có người ngã xuống.
Vốn còn định bán ma tuý, thấy sắp khó giữ được mạng nhỏ, cuối cùng không rảnh quan tâm ma tuý đắt tiền nữa, bắt đầu ném hàng bỏ chạy.
Người dẫn đầu chạy trốn, người dưới tất nhiên cũng tản ra, mọi người chạy loạn lên.
Người Bắc Vũ Đường nhìn thấy lúc trước cũng bắt đầu hành động, bao vây tiễu trừ, tiêu diệt từng tên.
Bắc Vũ Đường không khỏi thở dài nhẹ nhõm, không dám dừng lại chạy về phía ngược với họ.
Nhưng mà, nắng mưa thất thường, sông có khúc, người có lúc.
Trời cao dường như không nhìn thấy Bắc Vũ Đường xui xẻo thì sẽ không vui, nên sau cô có tiếng động, dường như có người chạy về phía cô.
Má nó!