Trong bóng tối, Bắc Vũ Đường bất thình lình mở mắt ra, thất thần trong giây lát.
[Đinh, chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, độ vừa lòng là 100, đạt được 100 điểm, ký chủ có tổng 2013 điểm.]
[Điểm tích luỹ của ký chủ đã đạt 2000 điểm, đạt được một cơ hội rút thăm trúng thưởng, có rút thăm không?] Giọng Minh khàn khàn, sâu kín nói.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, ngửa đầu nhìn vầng trăng treo cao ngoài cửa sổ, mãi nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: “Bắt đầu đi.”
[Được.
Bắt đầu rút thăm trúng thưởng.]
Sau khi Minh dứt lời, Bắc Vũ Đường thấy trước mắt mình xuất hiện một đồ vật giống ô tròn, chia làm 24 múi, mỗi múi đều có một miếng vải đen, khiến người ta không nhìn ra được đồ bên trong.
[Bàn tròn xoay, khi ký chủ nói dừng, kim đồng hồ dừng ở ô nào thì đồ trong ô đó thuộc về ký chủ.]
Bàn tròn bắt đầu xoay, tốc độ rất nhanh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Dừng.”
Bàn tròn bất ngờ dừng lại, kim đồng hồ yên tĩnh chỉ một hướng.
Khi miếng vải che được xốc lên, một bình sứ hiện ra.
[Chúc mừng ký chủ rút trúng một lọ Giải độc đan vạn năng, có thể giải bách độc.
Giải độc đan này có thể dùng trong bất kỳ thế giới vị diện nào, cũng như trong thế giới của ký chủ.]
Bắc Vũ Đường click mở giải độc đan, bên trong có sáu viên.
[Nhắc nhở hữu nghị, nếu ký chủ muốn dùng nó trong thế giới của ký chủ thì cần trừ giá gấp đôi, dùng một viên sẽ trừ hai viên.]
Bắc Vũ Đường nhàn nhạt đáp lại.
Quy định này, Phong đã từng nói cho nàng rồi.
Nàng mở túi của mình, trong đó là toàn bộ vật phẩm nàng tích cóp trong suốt quá trình làm nhiệm vụ đến giờ.
2013 điểm, một lọ giải độc đan (6 viên), một lọ thuốc phun sương (có thể khiến đối phương hôn mê một ngày một đêm, giống như đã chết, tên gọi khác là Thuốc giả chết), một lọ đạn sương khói (Có thể mê hoặc đối thủ, khiến quân địch rơi vào ảo cảnh tự mình tạo ra, khiến chúng làm ra phản ứng chân thật nhất, tỏ rõ nỗi lòng, tên gọi khác, Thuốc nói thật cao cấp).
Điểm hiện tại đã đủ để nàng sống ở thế giới này hai năm, không cần xuyên qua các thế giới vị diện, nhưng nàng biết hai năm còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Nàng đã hoàn thành mục tiêu một năm của mình trong vòng nửa năm, nàng có thể làm thêm vài nhiệm vụ, để mình còn đường lui.
Bắc Vũ Đường đã không rõ giờ nàng làm nhiệm vụ là vì kiếm nhiều điểm hơn hay là nguyên nhân khác.
Có lẽ, chính nàng đã sớm không rõ lý do là gì rồi.
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, người luôn hôn mê bất ngờ mở mắt, đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm màn lụa, y vuốt ngực, nơi đó cảm thấy vắng vẻ, giống như thiếu đi thứ gì đó.
Y lại nhìn thấy nữ tử đó, người luôn quanh quẩn trong đầu y, đuổi thế nào cũng không đi.
Y ngồi dậy, không khỏi nhìn thoáng qua vết thương trene người mình, đã gần tốt hẳn rồi, có thể thấy được y thuật của chủ nhân ngôi nhà này rất lợi hại.
Phong Ly Ngân nghe được tiếng động bên ngoài, bước xuống giường, qua cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, thân ảnh đó lại rất giống với thân ảnh trong đầu mình!
Giây phút đó, tim y đập thật mạnh.
Là nàng!
Sau đó, y biến mất khỏi chỗ.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy phía sau có gì đó úp lại, nàng đang định phản kích, đối phương đã ôm nàng vào lòng, buột miệng gọi một tiếng, “Đường Nhi.”
Động tác chuẩn bị phản kích của Bắc Vũ Đường cứng đờ, sững người.
Minh đại nhân vẫn luôn trốn trong bóng đêm, vô tung vô ảnh, bay bay giữa không trung như quỷ mị, nhìn hai người đang ôm nhau trong đình.
Hắn lẩm bẩm một tiếng, “Xem ra y sẽ rất nhanh phá được hạn chế thôi.”
Minh dời mắt từ Phong Ly Ngân đến Bắc Vũ Đường, “Quy tắc của hệ thống không biết có thể bị phá vỡ hay không đây.”
Hắn rất tò mò, hai người này có thể đi được đến bước nào.
Hắn đã tồn tại trên thế gian này rất lâu, lâu đến mức y đã quên đi thời gian.
Y nhìn thấy không ít những người yêu nhau trong thế giới nhiệm vụ, cho dù họ có thể dựa vào chút ràng buộc mà tìm được nhau trong các thế giới nhiệm vụ, tái tục tiền duyên, nhưng khi một ngày, gặp nhau trong thế giới của mình, họ lại tựa như người xa lạ.
Có lẽ họ chính là người qua đường vội vàng liếc qua nhau.
Hoặc có lẽ trở thành kẻ thù.
Hoặc là gặp nhau nhưng không quen biết.
Nguyên nhân của chúng, đơn giản là quy tắc của thế giới, quy tắc của hệ thống.
Họ tự cho là nhớ rõ toàn bộ mọi thứ của người mình yêu, nhớ từng chuyện kể cả nhỏ nhất trong mỗi thế giới vị diện, nhưng họ vĩnh viễn không biết một điều.
Khi họ rời khỏi thế giới vị diện, trở về hiện thực, trong tiềm thức của họ sẽ bị một tầng trật tự quy tắc đè ép, ngăn cách mối ràng buộc vô hình giữa họ.
Trong thế giới vị diện, họ có thể đựa vào ràng buộc vô hình kia mà nhanh chóng tìm được nhau.
Khi họ nghĩ ràng buộc đó là công cụ tìm kiếm chính xác nửa kia của mình, trở về hiện thực, nó sẽ trở thành trở ngại của họ.
Đơn giản là vì ràng buộc đó đã bị quy tắc hệ thống ngăn chặn, bọn họ nhìn thấy một nửa kia sẽ không có cảm giác ràng buộc ấy nữa, tất nhiên sẽ không nhận ra đối phương.
Minh rất chờ mong hai người này sẽ thế nào.
Là gặp nhưng không quen, hay là điều gì khác?
Hoặc là đột phá được hạn chế, nhận ra lẫn nhau?
Trở thành đôi đầu tiên gặp được nhau trong thế giới hiện thực dưới quy tắc của hệ thống?
Minh nhìn hai người trong đình rồi biến mất.
Bắc Vũ Đường xoay người, nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin, giọng nói hơi run rẩy, “Ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì?”
Đầu Phong Ly Ngân như bị kim châm, đau đớn từng cơn, tay đặt bên hông nàng chợt buông ra.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi lại lần nữa.
Phong Ly Ngân ấn đầu mình, nâng mắt nhìn nàng, người trước mắt đã không còn cho y cảm giác quen thuộc vừa rồi.
Bắc Vũ Đường chú ý thấy y ấn đầu, “Ngươi làm sao vậy?”
Khi nàng sắp chạm tay vào y, Phong Ly Ngân lùi về sau hai bước, tránh không cho nàng chạm vào.
Hơi thở xa cách đạm mạc trên người y khiến Bắc Vũ Đường dừng bước.
Nàng không cảm nhận được ràng buộc, không có cảm giác quen thuộc với y.
Y không phải chàng ấy.
Nhưng mà, nàng lại ôm một hy vọng.
Bắc Vũ Đường chấp nhất nhìn y, “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Xin lỗi, vừa rồi là ta đường đột.”
Bắc Vũ Đường không nghe lời y nói, chấp nhất truy hỏi, “Trả lời ta, ngươi vừa gọi ta là gì?”
Phong Ly Ngân bị điên cuồng và chấp nhất trong mắt nàng làm kinh sợ, biểu cảm hơi cứng lại, hồi tưởng lời mình vừa nói, hình như có nói gì đó, nhưng y lại không thể nghĩ ra nó là gì.
“Xin lỗi cô nương, ta đã quên mình vừa nói gì.
Hẳn cũng không phải chuyện quan trọng.” Phong Ly Ngân lạnh nhạt trả lời.
Bắc Vũ Đường lộ ra nét thất vọng, con ngươi thanh lãnh nhìn y thật sâu.
Nàng đúng là ngốc, vậy mà lại xuất hiện ảo giác, còn buồn cười ở chỗ nàng lại ảo tưởng y có lẽ là chàng ấy.
Phong Ly Ngân nhìn bóng lưng mất mát rời đi của nàng, tim hơi đau đau, cảm giác đó rất ngắn, chỉ lướt qua trong giây lát.
Cách một bức tường, hai người nằm trên giường, đều nhìn về phía vầng trăng ngoài cửa sổ, xuất thần.
Khi tia sáng đầu tiên lộ ra từ chân trời, Bắc Vũ Đường mới ngồi dậy, xuống giường.
Khi nàng ra khỏi cửa phòng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra, hai người gần như bước ra khỏi phòng cùng một lúc.
Hai người nhìn thấy đối phương thì đều sửng sốt.
“Chào buổi sáng.” Bắc Vũ Đường bình đạm chào một câu.
Phong Ly Ngân hơi gật đầu, thấy nàng bình tĩnh đi qua trước mặt mình.
Lúc này biểu cảm của nàng đạm mạc, dường như chuyện đêm qua chỉ là ảo giác trong giấc mộng của y.
Phong Ly Ngân hồi thần, ra đình viện đả tọa, điều tức.
Bắc Vũ Đường vào bếp nấu cơm, khói bếp lượn lờ, tiếng leng ca leng keng từ phòng bếp truyền ra.
Phong Ly Ngân khoanh chân đả toạ nghe được âm thanh leng keng rõ ràng, không thể tĩnh tâm.
Y bỗng đứng dậy, đi về phía bếp.
“Ta có thể giúp gì không?” Phong Ly Ngân đứng ở cửa nhìn người bận rộn trong phòng.
Bắc Vũ Đường liếc qua y một cái, trực tiếp ra lệnh, “Nhóm lửa đi.”
Nói xong, nàng như mới nhớ ra gì đó, hỏi lại, “Ngươi biết nhóm lửa không?”
“Biết.”
Phong Ly Ngân ngồi trước bệ bếp, cầm củi ở bên bỏ thêm vào.
Ánh mắt y lướt qua bệ bếp dừng trên người Bắc Vũ Đường, tầm mắt không hiểu sao vẫn luôn dừng trên người nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn thế lửa nhỏ dần, ho nhẹ một tiếng, “Sắp tắt rồi.”
Nghe được âm thanh, Phong Ly Ngân bỗng tỉnh lại, quay đầu nhìn, ngọn lửa trong bếp đã từ lớn thành nhỏ, ngọn lửa nhỏ đáng thương dường như có thể tắt bất kỳ lúc nào.
Phong Ly Ngân nhanh chóng thêm củi vào.
Y nhìn một nữ tử, nhìn đến mức ngẩn người!
Nhận ra điều này khiến y cảm thấy cả