Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai người ngồi song song trên sofa, tay anh trước sau đều nắm chặt đôi tay nhỏ mềm mại kia.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Bài hát đó......"
"Bài hát đó xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, lâu dần, em hát được.
Còn anh thì sao?"
Không thể nói cho anh chân tướng, cô chỉ có thể nói vậy.
"Cũng giống em.
Trước kia anh không tin luân hồi, giờ anh tin.
Theo em, đời trước có phải chúng ta cũng rất rất yêu nhau, nên đời này mới nhớ rõ được chuyện đời trước không?"
Đôi mắt sâu thẳm lập lòe ánh sáng, ánh mắt anh rất chắc chắn.
Bắc Vũ Đường hơi rũ mí mắt, mơ hồ ừ một tiếng.
"Đã khuya rồi, em cần về." Bắc Vũ Đường nhìn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
Phong Dực không muốn để cô đi, nói thẳng, không chút hàm súc, "Ở lại đây đi."
Bắc Vũ Đường ngồi ngay ngắn, "Phong tổng, chúng ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, không tốt lắm đâu."
Phong Dực kéo tay cô, đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Bắc Vũ Đường bị hành động của anh làm ngốc.
Anh chầm chậm nói, "Đăng ký kết hôn."
Khi nói đến hai chữ kết hôn, không biết vì sao lòng anh nhảy nhót, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng cảm thấy nhất định phải đi đăng ký kết hôn.
Bắc Vũ Đường xấu hổ!
Lão đại, giờ là 10h tối, anh chắc chắn là anh muốn đi đăng ký kết hôn?!
"Giờ là 10h tối." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
"Anh biết." Phong Dực rất bình tĩnh đáp, hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng.
Bắc Vũ Đường cảm thấy cần phải nói thẳng ra, "Họ tan làm rồi."
Phong Dực lấy di động ra, gọi cho thư ký Kỷ trước mặt Bắc Vũ Đường.
"Phong tổng."
Thư ký Kỷ đã nghe việc lão đại kéo một cô gái ra ngoài, nghĩ tối nay nhất định là thiên lôi câu địa hỏa, sẽ không tìm mình, đang vui vẻ ra ngoài ân ân ái ái với bạn gái, nào biết vừa mới ăn món khai vị xong, đang chuẩn bị ăn món chính thì di động vang lên.
Thư ký Kỷ cảm thấy may mắn, may mà mình chưa làm đến bước quan trọng.
"Giờ tôi muốn đi đăng ký kết hôn."
Não thư ký Kỷ rơi vào trạng thái chết máy tạm thời.
Đăng ký kết hôn?!
Hôm nay vừa dắt tay với một cô gái, buổi tối đã đi đăng ký kết hôn? Có phải nhanh quá rồi không? Kết hôn chớp nhoáng nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy chứ?!
Làm một thư ký xứng chức, hắn không nói hai lời, "Được, tôi lập tức chuẩn bị."
Phong Dực vừa lòng cất điện thoại, nhìn cô, "Giờ có thể đi đăng ký kết hôn rồi."
Từ từ! Trọng điểm không phải ở đó mà!
"Chúng ta vừa mới......!Có phải nhanh quá rồi không?" Bắc Vũ Đường cẩn thận tìm từ, để tránh anh nghĩ nhiều.
Sau đó nghe anh nói, Bắc Vũ Đường cảm thấy là chính cô nghĩ nhiều.
Phong Dực cũng không biết, khi ý niệm này vừa xuất hiện, anh lập tức muốn đi hoàn thành, sâu trong lòng tràn đầy khát vọng.
"Nhanh à?"
"Nhanh."
"Đời trước không phải chúng ta đã làm rồi sao, giờ chỉ là khôi phục như trước thôi."
Phong Dực thấy cô do dự, "Em không muốn?"
Khi hỏi câu này, sâu trong mắt anh có chút lạnh lẽo.
Bắc Vũ Đường nhạy bén nắm giữ được biến hóa rất nhỏ ấy của anh, "Sao có thể.
Chỉ là em sợ có một ngày anh hối hận thì sao? Có lẽ người anh muốn tìm không phải em."
Phong Dực lắc đầu, "Không đâu."
Anh dán tay cô lên ngực mình, "Nơi này nói cho anh, nó vẫn luôn chờ em xuất hiện."
Bắc Vũ Đường động dung, trái tim luôn giữ vững đã dao động.
Một lần, phóng túng một lần đi.
"Anh không hối hận?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn anh.
"Không hối hận."
Lần này đổi thành Bắc Vũ Đường kéo anh đi.
Nửa giờ sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở nơi đăng ký kết hôn, đại sảnh ngày thường vốn đã tối tăm giờ lại sáng đèn.
Trưởng phòng và chủ nhiệm đang chờ bên trong, khi thấy hai người tới thì đều nở nụ cười.
Nửa giờ trước, họ còn tưởng thư ký Kỷ đùa họ, nhưng theo nguyên tắc dù đi tay không một chuyến cũng không thể đắc tội Phong Dực, họ tung tăng đến đây chờ.
Giờ tận mắt thấy Phong Dực xuất hiện ở đây, họ vẫn khiếp sợ.
Phong Dực kết hôn, đây là một tin lớn!
Chủ nhiệm đưa hai văn bản đến trước mặt hai người, "Phong tổng, mời anh điền vào văn bản này."
Bắc Vũ Đường đọc đến thân phận, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện mà mình quên mất hồi lâu.
"Phong tổng, Phong phu nhân, phiền hai người điền thông tin." Chủ nhiệm cười nói.
Phong Dực đang điền tư liệu, cảm thấy tay bị chọc, nghiêng đầu nhìn cô.
Bắc Vũ Đường kéo Phong Dực qua một bên, nhỏ giọng, "Em không có chứng minh thư, không có hộ khẩu."
"À." Phong Dực rất bình tĩnh.
Này, phản ứng này của anh là sao?
Bắc Vũ Đường nhắc nhở, "Không đăng ký được."
Phong Dực nắm lấy tay cô, "Được."
Hai người quay lại chỗ ngồi, Phong Dực xé hai văn bản kia đi.
Trưởng phòng và chủ nhiệm kinh hãi, chẳng lẽ Phong Dực hối hận nên từ bỏ? Bọn họ đã bảo mà, sao Phong Dực có thể kết hôn dễ dàng như vậy chứ.
"Chụp ảnh luôn đi."
Hai người đứng trước nền hồng, nhìn màn ảnh, khi sắp chụp, hai người như có cảm ứng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hai bên nhìn nhau.
Trưởng phòng nhìn thấy ảnh chụp thì nói, "Phong tổng, cần chụp lại."
Phong Dực nhìn bức ảnh kia, cảm thấy rất đẹp.
"Tấm này đi."
Trưởng phòng nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.
Anh xác định dùng tấm ảnh chụp sườn mặt này làm ảnh kết hôn đó à!
Trưởng phòng thấy anh không giống như đang đùa, ngoan ngoãn làm theo.
Dù sao thì lão nhân gia anh vui là được.
Chủ nhiệm thân thiết hòa ái nói với hai người, "Hai vị điền tư liệu, đưa chứng minh thư cho chúng tôi một bản là được."
Phong Dực dán tấm ảnh lên giấy, "Đóng dấu luôn đi."
"Nhưng mà tư liệu còn......"
Trưởng phòng giữ chặt tay chủ nhiệm, cười nói, "Không thành vấn đề."
Trưởng phòng rất khí phách đóng dấu lên tờ giấy.
Trưởng khoa giữ chặt chủ nhiệm cánh tay, cười nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề."
Khi trưởng phòng đẩy giấy chứng nhận kết hôn qua, Phong Dực vội vã nhận lấy rồi kéo Bắc Vũ Đường rời đi.
Trên đường về, Bắc Vũ Đường thấy người nào đó thường thường lấy tờ giấy xác nhận màu đỏ kia ra nhìn, dù bên môi anh không có ý cười, nhưng cô vẫn cảm giác được sung sướng của anh.
"Đưa em về đi."
Phong Dực nhăn mày lại, ngón tay chỉ vào tờ giấy đỏ, "Em xem đây là gì?"
"Giấy chứng nhận kết hôn." Nói xong, Bắc Vũ Đường nghĩ đến lời mình nói lúc trước, cạn lời nhìn anh.
"Em phải về lấy đồ, còn phải báo bình an với Tô Nhu."
Phong Dực nói với tài xế, "Đến Hoa viên Hải Tinh."
Lúc này, Tô Nhu đang ngồi xem TV ở phòng khách nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Vũ Đường.
"Chị về rồi à.
Em còn tưởng chị định trải qua một đêm xuân với Phong Dực.
Sao anh ta không mời chị à?" Tô Nhu vừa nói xong, suýt cắn phải đầu lưỡi.
"Phong, Phong, Phong tổng!" Tô Nhu kinh ngạc nhìn người vụt ra từ phía sau Bắc Vũ Đường.
Cô ấy luống cuống tay chân đứng đó.
Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy như vậy, cười nhạo, "Chị chuẩn bị trải qua đêm xuân với em đây."
Cô vừa nói xong, Tô Nhu đã nhận được con dao nhỏ từ người nào đó.
Tô Nhu rụt cổ, lặng lẽ dịch đến bên cạnh Bắc Vũ Đường.
"Phong tổng, muốn uống gì? Chỗ em có nước sôi để nguội và nước trái cây."
"Nước sôi."
Bắc Vũ Đường đang định đi lấy, lại bị Tô Nhu ngăn cản, cô ấy xung phong nhận việc, "Để em lấy."
Không chờ cô đáp lời, cô ấy đã chạy biến.
Tô Nhu cảm thấy, nếu để một mình mình và Phong tổng ở cạnh, mình chắc chắn sẽ tắt thở mà chết!
Phong Dực nhìn quanh nhà một lượt, nhà không quá lớn, nội thất giản dị được sắp xếp thoải mái, hẳn là phong cách cô thích.
"Phòng của em là phòng nào?"
Bắc Vũ Đường chỉ tay về cánh cửa bên trái.
Phong Dực đứng dậy đi về phía căn phòng đó, Bắc Vũ Đường thấy anh đi qua, tất nhiên theo kịp.
Anh nhìn bên này, ngó bên kia, cuối cùng chọn trúng cái giường lớn trong phòng, đi thẳng về phía cái giường, nằm lên trên, trong chăn có mùi của cô, khiến anh say mê.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, Phong Dực đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lòng mình, hai người nằm song song trên giường.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Phong Dực bá đạo ấn lại, "Đừng nhúc nhích."
Dường như nhận ra cô khẩn trương, giọng nói trầm thấp quẩn quanh bên tai cô, "Đừng sợ, anh chỉ muốn ôm vậy một lát."
Bắc Vũ Đường không giãy giụa nữa, mặc anh ôm nằm trên giường.
Tô Nhu đi từ bếp ra, không thấy hai người, khi thấy cửa phòng Vũ Đường mở thì đi qua, "Nước......"
Vừa nói ra một từ đã nghẹn lại, mắt chữ O miệng chữ A, khó tin nhìn hai người đang nằm.
Phong Dực thấy được người ngoài cửa phòng, một ánh mắt quét qua.
Tô Nhu giật thót, thông minh đóng cửa phòng lại cho họ, trước khi đóng còn lộ biểu cảm Hai người yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cho Phong Dực.
Tô Nhu về phòng mình, đóng cửa lại.
Tối nay tuyệt đối không thể ra ngoài!
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường giãy giụa đứng dậy, đôi tay chống ngực anh, "Anh dậy được chưa?"
"Thêm một lát nữa."
"Vậy thêm một lát."
Một lát sau, cô lại hỏi, "Giờ dậy được chưa?"
Phong Dực nằm thoải mái trên giường, không có ý định dậy.
"Một lát nữa đi."
"Anh chắc chắn chỉ thêm một lát?"
"Ừ."
Bắc Vũ Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc anh ôm tiếp.
Một lát sau, cô ngẩng đầu, phát hiện anh đã nhắm hai mắt lại, dường như đã ngủ.
Cô cẩn thận thăm dò thử, "Phong Dực, Phong Dực?"
Không có động tĩnh, Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, lại phát hiện dù anh đã ngủ vẫn ôm cô rất chặt.
Cô biết anh vẫn luôn ngủ không ngon, không