Tác giả: Vân Phi Mặc
Nhật Điền quýnh lên gọi điện cho Nhật Anh, trước sau không ai nhận.
"Tìm Nhật Anh, bắt nó về đây cho tôi."
Nhật Điền rất tức giận, dù có ngu thì ông ta cũng biết mình bị lừa.
Hai ngày sau, họ tìm được Nhật Anh, nhưng không phải là người, mà là một thi thể.
Nhật Anh tự sát, cô ta để lại duy nhất ba chữ.
Thật xin lỗi!
Con xin lỗi mẹ, không thể chăm sóc mẹ, sống vui vẻ bên cạnh mẹ nữa.
Tôi xin lỗi Bắc Vũ Đường, vì sự ích kỷ của tôi, suýt nữa khiến cô mất mạng.
......
Nhật Anh hiểu lời quản gia nói hôm đó.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Phong gia dừng công kích tập đoàn Nhật Lập, cô ta biết, đây là cơ hội Bắc Vũ Đường cho cô ta, để cô ta bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Khi Phong gia lại một lần nữa ra tay, cô ta biết mình cũng đến lúc phải trả lại, mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho những sai lầm mình từng phạm phải.
Một dải lụa trắng, kết thúc tuổi xuân tươi đẹp của Nhật Anh.
Cô ta không muốn liên lụy đến mẹ mình, cô ta nhất định phải chết.
Tập đoàn Nhật Lập đau khổ chống đỡ được một tháng, cuối cùng tuyên bố phá sản, các sản nghiệp dưới danh nghĩa phần lớn bị tập đoàn Phong thị thôn tính, còn lại thì bị các gia tộc lớn cắn nuốt sạch sẽ.
Nhật Điền chịu đả kích lớn, xuất huyết não, chết trên đường tới bệnh viện.
"Em thấy chuyện này rất kỳ lạ." Bắc Vũ Đường ăn quả nho được bón đến bên miệng, "Thu mua, uy hiếp người bên cạnh anh, còn biết rõ hành trình của anh, tập đoàn Nhật Lập dường như còn không có năng lực đó."
"Nhật Dã vì không muốn bị anh tra ra mà cho nổ xe mình, đốt mình cháy thành tro, chẳng phải càng khiến người ta khó nhận ra sao.
Nhưng hắn chỉ hủy dung, giống như cố tình khiến chúng ta nghĩ người đứng sau là tập đoàn Nhật Lập."
Bắc Vũ Đường xong việc ngẫm lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Phong Dực nhẹ nhàng lau nước nho tràn ra bên môi cô, lại tiếp tục bón cho cô một quả, "Phong phu nhân thật thông minh.
Tập đoàn Nhật Lập chỉ là con dê thế mạng."
Xem ra Nhật Anh và tập đoàn Nhật Lập đều bị Nhật Dã và người phía sau hắn chơi đến xoay vòng.
"Vậy vì sao anh còn ra tay với tập đoàn Nhật Lập?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Bọn họ cũng không vô tội.
Nhật Điền để Nhật Anh tiếp cận anh, còn cả những chuyện cô ta âm thầm làm với em nữa, chết không đáng tiếc.
Còn người sau lưng, khiến họ nghĩ là anh đã xử quyết hung thủ đi."
Bắc Vũ Đường hiểu, đôi tay giấu phía sau đã bị anh theo dõi.
Giờ để họ nghĩ là Phong Dực còn chưa nhận ra sự tồn tại của họ, chờ đến khi họ thả lỏng cảnh giác, đó là lúc ra đòn chí mạng.
[Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ muốn rời đi hay tạm ở lại?]
Bắc Vũ Đường trầm ngâm hai giây, "Ở lại."
Phóng túng một lần, một lần này, thành toàn tình ý của anh, có lẽ còn có chút tư tâm của cô.
Hai năm, Phong Dực và Bắc Vũ Đường thật sự như hình với bóng, họ cũng không hề tách ra như lời đồn của người bên ngoài.
Tình cảm của họ không những không nhạt đi theo thời gian mà còn càng ngày càng ngọt ngào.
Dù là thương giới hay Phong gia, tất cả mọi người đều biết, thà đắc tội với Phong Dực còn hơn là đắc tội Phong phu nhân.
Đắc tội Phong phu nhân còn khủng bố hơn cả đắc tội Phong Dực.
Phong Dực dùng hai năm, diệt cái tay sau lưng kia đi.
Đó là một tổ chức ở Nhật Sinh Quốc tồn tại khoảng trăm năm.
Thành viên của tổ chức này có chính khách, có hắc bang, có cả danh nhân các giới.
Một người hầu bưng đồ, không thấy đường nên không cẩn thận đụng phải Bắc Vũ Đường, khiến Bắc Vũ Đường va phải vách tường.
Hầu gái thấy mình đụng phải phu nhân, sắc mặt đại biến, liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Vũ Đường cảm thấy cánh tay và phần trên sống lưng đau đớn từng cơn.
"Tôi không sao, cô mau nhặt đồ lên đi."
Bắc Vũ Đường về phòng, soi gương nhìn vết thương ở sườn sau cánh tay và lưng, vết thương xanh tím, cánh tay cũng có một vết tím.
Nửa năm gần đây, thân thể cô trở nên cực kỳ yếu, chỉ cần đâm nhẹ cũng sẽ xuất hiện vết thương, ngay cả buổi tối Phong Dực dùng sức một tí là vết xanh tím đều sẽ trải rộng khắp toàn thân.
Trong thư phòng, Phong Dực mặt mày âm trầm hỏi người bên kia điện thoại, "Kết quả kiểm tra thế nào?"
"Phong tổng, máu ngài đưa tới không đo lường được gì bất thường."
"Không thể nào!" Khuôn mặt Phong Dực trầm trầm, "Tiến hành kiểm tra lại cho tôi."
Tuy lần nào cô cũng cố gắng giấu giếm, hoặc dùng lý do khác để che dấu, nhưng sao anh lại không phát hiện ra thân thể cô có vấn đề cho được.
"Tôi hiểu." Người bên kia như cảm nhận được sự tức giận của Phong Dực, kinh sợ đồng ý.
Bên này, vừa treo điện thoại xong, Hàng Mã đi vào thư phòng.
"Gia chủ, đã tìm được một số tin tức của chúng nó."
"Tiếp tục tìm, mau chóng xác định vị trí." Phong Dực lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng."
Khi đi, Hàng Mã gặp Bắc Vũ Đường, "Phu nhân."
Phong Dực nghe tiếng, khi xoay người, biểu cảm lạnh lẽo lập tức nhu hòa, đi lên trước, nhận trà bánh trong tay cô, "Em lại xuống bếp."
"Anh không thích ăn à?"
Phong Dực buông trà bánh xuống rồi ôm sát cô vào lòng.
"Thích, nhưng anh không muốn em vất vả."
"Em cũng đâu phải búp bê sứ."
Bắc Vũ Đường nhìn đồ vật trên bàn anh, Phong Dực chú ý thấy, vội nắm tay cô đi về khu nghỉ ngơi.
"Gần đây anh rất bận."
Phong Dực cười nói, "Có phải vợ đang trách chồng vắng vẻ vợ không?"
"Càng ngày càng không đứng đắn!"
Bắc Vũ Đường hung hăng nhéo mũi anh, Phong Dực cũng mặc cô nhéo, chờ cô nhéo xong, lại lật tay cô ra, "Có đau không? Có mệt không?"
Bắc Vũ Đường hoàn toàn hết cách với anh.
Anh dịu dàng, anh chiều chuộng, khiến cô luyến tiếc buông anh ra.
Bắc Vũ Đường vùi đầu mình vào lòng anh, tay ôm chặt eo anh, giọng nói rầu rĩ từ ngực anh truyền ra, "Làm sao bây giờ, càng ngày càng không muốn rời khỏi anh."
"Em là vợ anh, em chuẩn bị rời khỏi anh đi đâu?" Phong Dực bất mãn hừ hừ.
"Không muốn đi đâu, chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.
Cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng ngắm sao trời." Giọng cô thấp thấp, rất dễ nghe, rõ ràng đang nói chuyện lãng mạn, lại khiến người ta có cảm giác muốn rơi lệ.
Phong Dực cảm giác được ngực ướt ướt, cánh tay ôm hông cô không tự giác siết lại.
Đường Nhi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời đi, không bao giờ!
Chỉ cần có thể giúp em khôi phục, anh không tiếc trả bất cứ giá nào, chẳng sợ phải nhuộm máu cả tộc nhân ngư.
Ba tháng sau, Phong Dực nắm giữ được địa điểm tộc nhân ngư ở, ra lệnh cho thuộc hạ bí mật bắt giữ.
Chuyện này rất hệ trọng, người phái ra đều là tử sĩ hiếm khi ra mặt của Phong gia.
Anh nôn nóng chờ đợi, cuối cùng sau bảy ngày, anh nhận được tin tốt.
Đêm dài, Phong Dực nhìn người bên cạnh đã hít thở đều đều, từ từ rút tay ra, cẩn thận ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, anh bước nhanh về phía ngôi nhà sau biệt thự.
Vừa tiến vào, Hàng Mã đã tiến lên.
"Người đang ở đâu?"
"Đặt ở bể kính trên tầng hầm thứ hai."
Tiến vào thang máy, xuống tầng hầm thứ hai, xuyên qua hành lang thật dài, đến phòng cuối cùng.
Nhóm tử sĩ canh giữ ở cửa thấy Phong Dực thì mở cánh cửa cấm ra.
Cánh cửa dày nặng cứng rắn từ từ mở ra, lộ ra phòng thí nghiệm khổng lồ.
Trong phòng thí nghiệm rộng lớn, một mỹ nhân ngư đang bị nhốt trong bể kính to.
Mỹ nhân ngư này khuôn mặt già nua, tóc đã mất đi ánh sáng, nếu không nhìn nửa người dưới, đây như là một ông lão đã tuổi xế chiều.
Phong Dực nhìn mỹ nhân ngư già cả trong bể kính, mày hơi nhíu lại, "Sao lại bắt già thế?"
Hàng Mã giải thích, "Mỹ nhân ngư trẻ có tốc độ quá nhanh, dù có trúng thuốc của chúng ta thì vẫn rất nhanh, du thuyền không đuổi kịp."
Mỹ nhân ngư tuổi xế chiều trước mắt này vì bảo vệ hai mỹ nhân ngư nhỏ hơn nên mới bị họ bắt.
Bắt được ông cũng đã tốn biết bao sức lực rồi.
"Rút máu ông ta làm thực nghiệm.
Cẩn thận bảo vệ kỹ ông ta, đừng để ông ta chết."
"Rõ."
Phong Dực đi đến trước bể kính, quan sát kỹ mỹ nhân ngư trước mắt.
Ông lão mỹ nhân ngư luôn nhắm mắt như cảm giác được uy áp bên ngoài truyền đến, từ từ mở mắt ra.
Khi thấy người đàn ông đang nhìn mình, đồng tử ông co lại.
Ông cảm nhận được mùi đồng loại từ trên người của người đàn ông này, tuy mùi đó rất nhạt, nhưng ông có thể chắc chắn bên cạnh người này có một đồng loại của mình.
Tộc của họ gần đây không thiếu ai, nhưng mấy năm trước đã mất một mỹ nhân ngư mới thành niên.
Chẳng lẽ mỹ nhân ngư bên cạnh người đàn ông này chính là Tiểu Vũ Nhi mất tích lúc trước?
Là Tiểu Vũ Nhi khai ra tộc nhân cho người đàn ông trước mắt này sao?!
Không, nhất định không phải.
Nhất định là con người gian xảo này lừa Tiểu Vũ Nhi nên mới biết.
"Cậu có biết Tiểu Vũ Nhi không?"
Ông lão mỹ nhân ngư luôn im lặng kể từ lúc bị bắt đến giờ đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Ông nói ngôn ngữ của con người, tuy không thuần thục, còn mang theo âm điệu kỳ quái, nhưng người ta vẫn nghe hiểu.
Phong Dực nghe tên Tiểu Vũ Nhi, bước chân mới vừa bước được nửa chậm rãi thu về.
Tên này, từng có một người gọi Đường Nhi như vậy.
Anh không thích cái tên đó, anh càng thích gọi cô là Đường Nhi.
Phong Dực ra lệnh cho Hàng Mã, "Bảo tất cả mọi người ra ngoài."
Một lát sau, Hàng Mã đã dẫn tất cả mọi người đi, trong phòng thí nghiệm lớn chỉ còn lại hai người họ.
"Có phải cậu cũng nhốt con bé lại không?" Ông lão hỏi.
"Cô ấy rất tốt."
"Cậu bắt tôi tới đây là vì muốn hiến tôi cho Hoàng đế? Hay là bán giá cao cho những người khác?" Ông lão đã sống 300 năm, cũng không