Lời nói là lưỡi dao sắc bén nhất, mỗi một chữ đều có thể hóa thành thanh kiếm vô hình, đâm xuyên trái tim Cố Linh Tê, tàn nhẫn rạch mở lòng cô ấy.
Cho dù Linh Tê biết rất rõ ràng chưa tới ngày sinh dự tính, cơ bản là cô cũng không thể chảy máu, nhưng khi Thịnh Tình thét lên kêu chảy máu, cô vẫn không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống.
Cô mặc váy, giữa hai đùi hoàn toàn không có cái gọi là máu!
Mà có, chỉ có cà phê Thịnh Tình cố ý hắt lên!
"Thịnh Tình, tôi vẫn luôn xem cô là bạn bè tốt nhất, tri kỷ tốt nhất, tôi còn tin tưởng cô như vậy, nhưng không nghĩ đến, cô lại là người ở phía sau màn hại tôi? Như cô nói, đứa trẻ trong bụng tôi là của Đường Cẩn Niên, như vậy có nghĩa là, lời đồn lúc trước nói tôi sinh hoạt cá nhân hỗn loạn cũng là do cô cố ý truyền ra?"
Trên mặt Linh Tê đầy đau buồn và phẫn nộ, cô cố nén bi thương, thấp giọng hỏi.
Thịnh Tình không ngờ dưới tình huống như vậy mà Linh Tê còn có thể giữ bình tĩnh như thường, hẳn là cô đã sớm nên đầy hoảng loạn rồi mới phải?
Không phải là nên không chịu nổi kích thích này rồi sảy thai sao?
Cho dù không sảy thai, sinh non cũng đủ cho cô ta chè chén một chầu rồi.
"Đúng vậy, là tôi truyền ra đó, Cố Linh Tê, tự cô ngu là được rồi, vì sao cô lại cảm thấy tôi sẽ ngu giống cô đây? Chẳng qua cô cũng thật là khờ, sau khi chuyện này tung ra, cha mẹ cô cũng không tin cô, đều muốn đuổi cô đi, nếu không phải tôi chứa chấp cô, chỉ sợ cô đã phải lưu lạc đầu đường! "
Bất kể như thế nào, giữa Linh Tê và Thịnh Tình đã coi như là hoàn toàn xé rách da mặt, không cần biết tình huống kế tiếp sẽ làm sao, ở trong lòng Thịnh Tình, Linh Tê là phải chết!
Nếu Linh Tê không chết, sau khi sự việc hôm nay đến tai cha mẹ hai nhà Đường Cố, cuộc sống của cô ta sẽ càng thêm gian nan!
Mà hướng đi duy nhất bây giờ, chỉ có khi Linh Tê chết mới có thể phá vỡ tử cục này!
"Thịnh Tình, thật ra cô vẫn luôn muốn tôi chết đúng không? Cô ở nhà họ Đường, bác gái Đường ghét bỏ cô là con nhóc thôn quê, không giúp đỡ gì được đối với sự nghiệp của Đường Cẩn Niên, bình thường hay so sánh tôi với cô, so sánh nhiều khiến cô sinh ra oán hận, hy vọng tôi cứ như vậy mà rời khỏi nhân thế, vĩnh viễn cũng đừng tồn tại! Nhưng cô lại nghĩ, nếu tôi chết như vậy thì quá lãng phí, vậy nên mới có chuyện như vậy đúng không? Thịnh Tình, cô biết đó, trên thế giới này còn có một thứ gọi là công bằng! "
Khi Linh Tê nói lời này, môi mơ hồ run rẩy, cô không rõ, Cố Linh Tê đã rộng lượng nhường lại Đường Cẩn Niên, thậm chí để không khiến vì cô mà giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, đi một lần chính là năm năm, vì sao Thịnh Tình lại bởi vì mẹ Đường nói mấy câu mà đã muốn giết người!
Muốn giết cũng không phải là nên giết mẹ Đường sao?
Lấy khả năng của Thịnh Tình, muốn giết mẹ Đường chẳng phải là một chuyện hết sức dễ dàng sao?
Dựa vào cái gì mà muốn Cố Linh Tê tới làm pháo hôi?
"Cô không ngạc nhiên một chút nào, có phải cô đã sớm biết cái thai là con Đường Cẩn Niên?"
Thịnh Tình tuyệt không ngu, ngược lại cô ta rất thông minh, chỉ là cái thông minh này dùng không đúng cách mà thôi.
Cô ta cho rằng Cố Linh Tê sẽ bởi vì chịu kích thích mà té xỉu hoặc là sảy thai, nhưng chuyện cô ta nghĩ đến lại không xảy ra, vậy có phải nói rõ cô đã sớm biết!
Đã sớm biết nên vẫn đang chờ một cơ hội như vậy.
"Đúng vậy, đại khái là ông trời lo lắng tôi chết quá oan uổng, đã sớm bật chức năng biết trước cho tôi rồi, không chỉ có như vậy, tôi còn biết những bạn học kia của cô chết như thế nào nữa đó! Thịnh Tình, tỉnh mộng lúc nửa đêm, chẳng lẽ cho tới bây giờ cô cũng không mơ thấy bọn họ sao?"
Trong túi Linh Tê là điện thoại được bật ghi âm, đối thoại giữa cô và Thịnh Tình, một năm một mười