Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
Mẹ Cố không rõ vì sao cha Cố lại hỏi như vậy?
"Vậy sao bà lại tốt với Thịnh Tình thế?"
Cha Cố không rõ, mẹ Cố vì sao tốt với Thịnh Tình như vậy? Tốt một cách thái quá!
Ông vẫn luôn nhớ kỹ, có một lần ông và mẹ Cố đang trên phố, bà nhìn trúng một sợi dây chuyền kim cương, không chút do dự lấy thẻ ra mua, cho đến một ngày, thỉnh thoảng ông lại thấy Thịnh Tình đeo sợi dây chuyền kim cương đó mới lén hỏi mẹ Cố, lúc đó ông mới biết được, dây chuyền là bà tặng.
Rõ ràng Linh Tê mới là con gái bọn họ, vì sao vợ mình lại đối với người ngoài còn tốt hơn cả con gái?
"Ông à, mấy năm nay Linh Tê không ở đây, là Thịnh Tình vẫn luôn cùng chúng ta, tôi đối tốt với Thịnh Tình một chút thì có gì sai?"
Cha Cố không biết nên nói như thế nào mới thuyết phục được mẹ Cố, "Linh Tê đã trở về, vì sao bà không chịu đối tốt với nó một chút?"
"Sao tôi lại không tốt với nó? Tôi vẫn luôn nhờ Thịnh Tình và Cẩn Niên chăm sóc Linh Tê kia mà? Linh Tê oán giận tôi, cũng không phải ông không biết?"
Mẹ Cố nghĩ đã cảm thấy ấm ức, chẳng lẽ bà lại không muốn yêu thương con gái mình thật tốt sao? Vậy cũng phải được Linh Tê chấp nhận mà, trước đó khi Linh Tê thấy bà, lãnh đạm như vậy, giống như hai người xa lạ, cho dù bà có tràn ngập tình thương của mẹ cũng không có chỗ để!
"Hiện tại tôi không muốn nghe bà nói những thứ này, bây giờ Linh Tê đang nằm viện, con bé không muốn thấy Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên, nếu bà không muốn viễn viễn mất đi đứa con gái này, thì chăm sóc nó cho tốt! "|
Mẹ Cố gật đầu, không nói được một lời, hơi ảm đạm theo cha Cố xuống dưới.
Cha Cố không rõ vợ mình có nghe lọt tai những lời ông nói hay không, chỉ mong cảm tình giữa hai mẹ con! không nên quá xa cách.
!
!
"Cố Linh Tê, có phải cô có bệnh không hả?"
Sau khi Đường Cẩn Niên ra khỏi đồn cảnh sát đã chạy như bay đến bệnh viện, anh ta muốn xem xem, rốt cuộc Cố Linh Tê đang giở trò quỷ gì?
Cố Linh Tê nghe giọng nói Đường Cẩn Niên vang lên ngoài cửa, không khỏi cười nhạt, đây hoàn toàn là tiết tấu tìm đường chết mà.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra!
Đường Cẩn Niên vẫn ăn mặc như trước kia, thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, nếu như trên mặt không tức giận nặng như vậy thì tốt hơn.
"Đường Cẩn Niên, lẽ nào không ai dạy anh, ở bệnh viện phải ăn nói nhỏ nhẹ, tránh làm phiền người khác sao?"
Cố Linh Tê buông tạp chí trong tay, dùng lời nhỏ nhẹ nhìn về phía Đường Cẩn Niên, cô thực sự nghĩ không ra, sao Thịnh Tình lại muốn một người đàn ông không có phong độ như thế vậy?
Nếu vẫn muốn, cô chắp tay đưa tiễn được rồi nha.
"Cố Linh Tê, cô! mẹ nó đúng là có bệnh!"
Đường Cẩn Niên nhìn ý cười giễu cợt trên mặt Cố Linh Tê, trong nháy mắt không thể nào liên tưởng được tới cô bé vẫn luôn theo sau mông anh, kêu "anh Cẩn Niên" trong trí nhớ kia.
"Đương nhiên là tôi có bệnh, không bệnh thì tôi tới bệnh viện làm gì?"
Thịnh Tình từ từ chạy đến, gương mặt đỏ ửng tươi cười, đỡ Đường Cẩn Niên đang phẫn nộ, thấp giọng vỗ về, "Cẩn Niên, đừng tức giận, Linh Tê là phụ nữ có thai, tâm tình có chút không ổn định! "
"Con mẹ nó cô câm miệng cho tôi!"
Bỗng nhiên Cố Linh Tê ném tạp chí trong tay tới trước mặt Thịnh Tình, không hiểu được là vì đã từng đóng vai nữ cảnh sát hay sao, mà lúc này đây tay Linh Tê rất chuẩn, cạnh bìa tạp chí thoáng cái đập vào trán Thịnh Tình, cái trán nhanh chóng xanh tím một mảng.
Đường Cẩn Niên nhìn thấy Tiểu Bạch Hoa trong lòng bị ấm ức như vậy, không khỏi đỡ Thịnh Tình, không ngớt miệng hỏi, "Vợ à, em có sao không? Đi, anh dẫn em đi tìm bác sĩ! "
Thịnh Tình bị thương, Đường Cẩn Niên cũng không kịp tìm Cố Linh Tê gây phiền phức, lúc ra khỏi phòng bệnh còn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Linh