"Daddy thôi đi, em thực sự chịu không nổi nữa rồi." Thánh Âm thều thào vùi đầu vào chăn, giọng điệu yếu ớt như thể gió thổi phát là bay hơi luôn. Mái tóc của cô đã sớm tán loạn rối bung rối xù. Có những sợi tóc mai yêu kiều dính chặt bên gò má cùng cần cổ trắng nõn xinh xẻo kia. Chiếc eo mềm mại của tiểu yêu tinh được Kình Viễn chống đỡ, phòng cho cô nàng gục xuống. Anh ta từ đằng sau dùng cậu em chuyển động ra ra vào vào trong người cô. Nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ của Thánh Âm, người đàn ông liền rất hứng thú vỗ mông cổ một phát, trầm giọng nói: "Một xíu thôi là xong."
"Anh vừa nãy cũng bảo một xíu..." Sao tên này mãi chưa lên đỉnh thế? Cô lên đỉnh năm, sáu lần rồi...
Hu hu hu, mệt quá! Kim chủ sức dài vai rộng chiến đấu trên giường khủng thế này cũng không phải loại kim chủ dễ phục vụ.
Thánh Âm thậm chí còn cảm nhận được, hạ thân cô đã mất đi khoái cảm ban đầu. Giờ chỉ toàn thấy một mảnh nóng bừng tê dại....
"A...Ưm..." Ai dè sự chuyển động của Kình Viễn càng ngày càng nhanh, dập vào người cô, anh hận không thể dập chết cô ngay trên giường. Hải yêu không nhịn nổi sự kích thích quá mức điên rồ này, nó đã vượt quá mức sức chịu đựng vốn có của cô rồi.
Sao hôm nay trên giường Kình Viễn cứng đầu quá thể đáng thế?
Chật vật chuyển đổi tư thế, Thánh Âm cong cả sống lưng lên, hai chân cô không kìm lòng được mà khép chặt, ma sát với cái hông tráng kiện của người đàn ông. Hai tay trắng trẻo của cô nàng túm chặt lấy một cánh tay vạm vỡ mà Kình Viễn đang vắt bên eo mình. Nước mắt tràn đầy khoé mi xin xỏ anh: "Em sắp ngất đấy Daddy! Anh tha cho em đi. Em biết sai rồi mà."
Mặc dù tiểu yêu tinh không biết mình sai chỗ nào nhưng theo kinh nghiệm của cô, thì chắc chắn tâm trạng của Kình Viễn đang rất không vui. Còn vì sao anh ta không vui thì cô chịu.
"Ồ..." Kình Viễn nhướn mày, liếm nhẹ cái lên đôi môi hoa đào đỏ rực kia, vừa tấn công vừa hỏi: "Em sai chỗ nào?"
Thánh Âm:"..."
Biết thừa cô không trả lời được rồi, anh cũng không đau lòng lắm. Nhưng hành động tiếp theo của Kình biến thái thực sự khiến Thánh Âm khóc thét. Anh ta thế mà hung bạo tới mức trực tiếp xách cô lăn khỏi giường, dùng tư thế đứng mà giao phối.... Truyện Võng Du
Tư thế...đứng...giao phối...
Thôi thì xỉu đây!
....
Mẹ kiếp! Kình Viễn! Đợi bà đây hết nhiệm kỳ làm tình nhân của anh, bà băm anh thành thịt vụn, mang đi cho chó ăn!!!
...
Hậu quả của việc chọc tức kẻ tiểu nhân, mà kẻ tiểu nhân đó lại là Bố Đường của mình rất nghiêm trọng. Đó là Thánh Âm không thể đi hai chân một cách hẳn hoi để xuất viện được nữa.
Nhưng cô sao có thể dùng tới xe lăn đây?
Ôi, hồng nhan bạc mệnh. (*)Kình Viễn đố kị người đẹp nên mới đưa đẩy cô đến tình huống khó xử như thế này đây mà.
(*) Câu gốc là: Trời xanh đố kị mỹ nhân, nhưng bả lại dùng cho Kình biến thái ó:>>>>
Thế là ngay trong hôm đấy, Kình Viễn phải bế Thánh Âm dời viện. Được ăn no thoả thích, tính tình của anh cũng tốt hơn nhiều, không có động tí là lại văng toả sát khí khắp nơi nữa. Nhưng tiểu yêu tinh thật sự dỗi anh rồi, dù cho ôm cô ấy vào lòng, cô ấy cũng không thèm nói chuyện với anh