Kình Viễn ôm Thánh Âm trong lòng, nghe cô nói lảm nhảm một hồi. Mục đích chính vẫn là hướng đến chiếc băng cassette gì gì đó trong Sở cảnh sát bên London. Tầm mắt anh nhàn nhạt lướt đến đống sách Kinh Thánh, sách cổ bí ẩn viết chữ Latin mà cô ấy để trên mặt bàn kia. Mở miệng nói: "Mấy bữa nay em rất chăm chỉ đọc sách."
Đã vậy còn là mấy quyển sách quái quỷ nữa chứ. Đừng tưởng anh không biết cô đang đọc cái gì.
Thánh Âm dẩu môi, dò hỏi liếc sắc mặt tối tăm không rõ ràng của anh chàng: "Được không Daddy ơi?"
"Hơi phiền toái xíu. Nhưng không làm khó nổi anh." Anh quốc không nằm trong địa bàn của Kình Viễn nên mọi việc có thể khó xử hơn một tẹo. Song điều này chẳng hạ gục được người đàn ông đa zi năng như anh đâu. Chỉ là Kình biến thái vẫn có chút không vui chất vấn: "Nhưng em muốn tham nhập Giáo Hội à?"
"A, không. Chỉ là em đang nghĩ ý tưởng..." Tiểu yêu tinh vùi vùi đầu trong lồng ngực anh. Tiện miệng bịa đặt. Nhưng thực sự cô không biết bịa đặt cái quần quèo gì, thế là chỉ đành nhón người lên hôn anh chụt chụt mấy cái. Dáng vẻ lấy lòng quyến rũ mê hồn người: "Người ta tin tưởng anh lắm mà, Daddy. Giúp đỡ em lần này được hông dạ? Nếu lần sau..."
Chưa kịp nói hết câu, Kình Viễn đã lạnh lùng ngắt lời cô: "Được". Rồi anh nói tiếp: "Lần sau muốn anh giúp gì cứ nói."
Ôi, miệng lưỡi đàn ông! Con cá cảm thán.
Đến cả một cục băng khô như Bố Đường nhà cô cũng biết buông lời đường mật cơ mà.
"Cảm ơn anh nha." Thánh Âm mỉm cười đầy rạng rỡ sung sướng, ôm cổ Kình Viễn mà đá cháo lưỡi với anh. Người đàn ông cũng thực phi thường thoả mãn mà vật người tiểu yêu tinh xuống nệm ghế sô pha. Hai người họ bắt đầu lăn lên lộn xuống bùm bà là bùm vân vân mây mây.
Quá trình đây, thật không muốn kể dài. Thôi thì chúng ta chuyển cảnh nha.
...
Cái cặp đôi sa đoạ tột cùng này lăn hết từ phòng khách sang phòng bếp, lại lăn từ tầng một lên tầng hai, đánh nhau trên giường, phịch nhau ngoài ban công...Không một nơi nào trong biệt thự là không có dấu vết hương vị hoan ái của bọn họ, mùi vị ám muội nồng nặc nhuốm đọng không khí.
Đúng là chỉ có thể dùng hai chữ "tình thú" để diễn tả.
Cửa kính hé mở, gió đêm lạnh hùa vào, xua tan bớt hơi nóng trong căn phòng. Thánh Âm do bị hành hạ liên tiếp nhiều giờ đồng hồ nên đã sớm cuộn mình ngủ ngon trong chăn rồi còn đâu. Nhưng con cá ngốc nghếch này ngủ ngon không có nghĩa là tên đàn ông thiểu năng nào kia cũng ngủ ngon. Kình Viễn đã cố im lặng ôm mỹ nhân vô lòng và ngủ, ngủ, ngủ. Nhưng sự phiền não cứ bám lấy tâm trí anh hoài. Đau đầu, anh phải nhẹ chân kéo cửa kính đi ra ngoài ban công châm điếu thuốc và để cho bản thân mình bình tâm lại.
Âm Âm không thích mùi thuốc, nhưng anh lại nghiện thuốc khó cai. Trước mặt cô ấy, anh đành buông điếu thuốc lá xuống và hôn hôn cô vậy.
So với điếu thuốc lá nhạt nhẽo này, thì đôi môi xinh đẹp của Âm Âm ngọt ngào hơn nhiều.
Một thân khoác áo choàng tắm, hai tay kẹp cây thuốc lá, mái tóc đen ngắn loã xoã phất phơ trong màn đêm. Sương gió tạt vào mặt, khiến thần trí Kình Viễn càng thêm nhức nhối, nhắn mấy dòng tin cho cấp dưới, anh ta cáu kỉnh quăng di động mấy trăm vạn ra ngoài...
Đây là cái điện thoại thứ bao nhiêu anh ta đập rồi?
Điện thoại bị ném mất, người đàn ông phí tiền phí của này cảm thấy vẫn rất chán nản. Anh ta ngửa cổ nhắm mắt, yết hầu khẽ chuyển động. Rít sâu một hơi thuốc, môi mỏng hé mở. Khói thuốc lá trắng phiêu bay bay tứ phía, che phủ gương mặt anh.
Những chiếc băng cassette được bảo lưu trong Sở cảnh sát, cô mong muốn anh tìm vì cái gì?
Sáu ngày hôm đó cô ở London, anh không tra ra được cô đã ở đâu, làm gì. Kể cả những nhân lực đẳng cấp nhất của anh cũng không thể tìm nổi cô. Khi mà anh sắp nổi cơn thịnh nộ muốn chém thêm vài mạng người, chợt đùng một cái, cô ấy trở về.
Âm Âm không có chia sẻ