Nút on đã được khởi động, máy phát thanh bắt đầu vận hành. Cả gã Johnson cùng Kình Viễn đều không ai mở lời trước. Bọn họ chỉ chăm chú nhìn chiếc băng cassette đang quay mòng mòng. Trong không khí phảng phất hương vị im ắng tới kì dị.
Thánh Âm khẽ nhắm hờ mắt, để cảm thụ dị thanh trong khúc băng...
Tuy rất nhỏ, rất thều thào nhưng cũng pha lẫn gì đó khó tả nhỉ? Hàng vạn vạn tiếng cười đùa quá mức hỗn loạn chăng?
Sao nghe những tiếng đấy, cô thấy sởn gai ốc, dựng tóc gáy vậy? Chúng sao tựa như hàng đống kẻ đang ôm mặt thống khổ, vừa bật tiếng cười, vừa than tiếng khóc thế? Dị thanh đó thổi gió vô tai người nghe những âm điệu ảo mộng đầy căm phẫn.
Ghê rợn thế trời!
Cô còn chưa kịp nhíu mày cảm thụ tiếp, thì đoạn băng đã hết mất rồi còn đâu.
Cạch.
"Đây là khúc băng năm 1984."
Thánh Âm ngẩn ngơ hạ chụp tai xuống. Mím môi suy nghĩ hồi lâu, cô hạ giọng hỏi quý ông Johnson: "Năm đó cảnh sát nghe được gì những gì từ nó?"
Johnson đưa mắt liếc Kình Viễn ngồi sau lưng thiếu nữ, rất nhanh gã đã thu lại tầm mắt, cung kính trả lời: "Chỉ là những thanh âm rè rè vô nghĩa mà thôi, Hoàng tiểu thư."
"Rè rè vô nghĩa..." Tiểu yêu tinh trợn tròn hai con mắt, khó tin lẩm bà lẩm bẩm: "Thật sao?"
Kình Viễn khó hiểu trước thái độ của cô: "Có gì không đúng à?"
Thánh Âm lắc đầu phủ định lời nói của anh. Tìm một vị trí thích hợp để rúc trong lòng Kình Viễn, tiếp tục ra hiệu cho Johnson thay khúc băng tiếp theo.
Mỹ nhân tự giác, hiểu chuyện nhu nhuận xinh đẹp động lòng người. Kình biến thái hết sức vui lòng thỏa mãn, anh đưa bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu tiểu yêu tinh nhà mình. Ai dè được nhận lại cái nhìn đầy hờn dỗi của người yêu.
Bóng đèn Johnson tỏ ra mắt điếc tai ngơ lắp ráp tiếp đoạn băng tiếp theo: "Xong rồi, Hoàng tiểu thư."
"Ok." Ném cho Kình dở hơi cái nhìn tràn đầy uy hiếp, cảnh cáo. Thánh Âm lại đội cái tai nghe chụp tai lên đầu.
Mong có manh mối mới.
...
Đoạn băng 2023...
Đoạn băng 2024...
Đoạn băng 2025...
"*Ta ban cho ngươi quyền hành chi phối tất cả dục vọng trên thế gian*...
*Chỉ cần ngươi làm theo ý ta*...
*Dương thế vấy bẩn bao tội lỗi*...
*CHẲNG CÓ GÌ LÀ SAI CẢ...KHI MÀ TA NÉM HẮN XUỐNG ĐỊA NGỤC*....
*CHẲNG CÓ GÌ LÀ SAI CẢ...KHI MÀ TA MUỐN PHẠM PHÁP*...
*Họ cần tiền, còn ta chỉ cần sống*...
*Khao khát về niềm hạnh phúc vốn chưa từng thuộc về mình*...
...
*Thánh Cơ...Ta hận... Người*..."
Cái gọi là "*niềm hạnh phúc*" ở đây, chung quy cũng chỉ vì dục niệm bất kham của những con chiên ngu ngốc mà thôi...
Cần sống?
Đùa tao à?
Ăn cắp nhạc của người khác, xong còn khiến lời hát xiêu vẹo biến đen thế này là sao?
Khúc băng cuối cùng đã dừng lại hồi lâu, song cả