Toàn bộ tài liệu hay thành quả nghiên cứu đều bị quái vật xé nát nhét vào bụng.
Những chuyên gia tham gia dự án này không còn một ai toàn mạng.
Không bị xé nát xác thì cũng bị yêu quái ăn thịt.
Tư liệu nghiên cứu gốc bị hủy hoại, tất cả công sức đều sụp đổ rồi.
Đường Ám...kẻ này thực sự so với quái vật chân chính còn đáng sợ hơn gấp tỉ lần.
Anh ta không chỉ hủy diệt một nửa nền văn minh của nhân loại viễn cổ, lại còn khiến họ tuyệt chủng nữa chứ.
Song điều ác độc nhất ở đây, khi mà con người đang đứng trên bờ tuyệt vọng, anh ta chìa tay ra cứu họ, khơi dậy trong lòng họ một khát vọng sống mãnh liệt, trở thành Đấng Cứu Thế được họ tôn sùng.
Một khi những người sống ở khu căn cứ kia biết được rằng vị thần minh trong lòng họ đó lại là gã yêu quái cấp cao, tội nguồn của mọi sự bi thảm trên thế gian.
Liệu họ...có còn mỉm cười mong chờ một tương lai tươi sáng phía trước nữa hay không đây?
[ Mầm giống nhân loại cần túc chủ cứu giúp.
Mong cô gắng hoàn thành nhiệm vụ.
]
"Bằng cách nào?" Thánh Âm hỏi nó điều mấu chốt quan trọng.
Đáng ngờ thay, con mẻ hệ thống chủ này lại rất nghiêm túc, phun ra hai chữ nghe hoang tưởng tột cùng: [ Tình yêu.
]
Cá Âm: "..." Ngươi bị nhiễm truyện cổ tích à?
Nhìn bản mặt hoài nghi của túc chủ, hệ thống đành nhanh nhẹn ngồi tính xác suất số liệu thống kê.
Nó bảo: [ Khả năng cô giết chết được Đường Ám đã giảm xuống còn 10%.
Nhưng nếu cô dùng tình yêu chân thành cảm hoá ảnh, xác suất thành công lên đến tận 85% lận.
]
"Không không, ta không làm, ta không làm." Thánh Âm rất không nể mặt hệ thống chủ mà xua xua hai tay từ chối.
Gì chứ! Kêu cô dùng tềnh êu chân thành để cảm hoá một tên quái vật chuyên ăn thịt người? Hệ thống chủ! Ngươi phải nhìn rõ xem, đây không phải là một câu chuyện, một bộ phim.
Đây là cuộc sống, nơi xã hội tàn khốc thực tế hoành hành, cái thứ tình yêu mộng mơ kia thì làm nên tích sự gì?
Hệ thống chủ biết con cá không tin tưởng mình, rất tùy ý nói: [ Đến lúc cô sẽ phải tin tôi.
]
Thánh Âm mặc kệ nó, ôm Quân Miêu ngồi suy tư một chỗ.
Biết được tính chất khủng bố của nhiệm vụ, cô tự dưng có cảm giác muốn tự tử quá đi...!
Tình yêu...gặp quỷ à? Không lẽ giờ phải quay lại căn cứ, tìm Đường Ám, ôm anh vào lòng và nói: "Em yêu anh."
Rồi cái kết là bị anh ta ăn thịt!
Hầy...Nhiệm vụ sao khó thế!
"Mẹ ơi..." Quân Miêu một mực giữ trạng thái im lặng nãy giờ nay bỗng chốc mở miệng.
Gục đầu trên đùi mẹ cá, nhóc thều thào: "Con không ngủ được."
"Thế mẹ hát cho con nghe nhé." Dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc mai của nhóc, Thánh Âm mỉm cười.
Dù rất muốn tự sát, nhưng cô vẫn không nỡ.
Còn bé cưng của ở đây, cô chết, liệu ai sẽ lo cho thằng bé?
Cô là mẹ nhóc, nhóc chính là điều duy nhất khiến cô cảm thấy luyến tiếc.
Thánh Âm cũng không nghĩ gì nhiều,