Nửa ngày sau.
Đường Ám mặc quần áo chỉnh tề đi đi lại lại trong căn phòng.
Nhìn có vẻ vậy chứ, thực chất anh ta đã đi lại hơn mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.
Con cá nọ sau khi đánh dã chiến xong với yêu quái liền lăn ra ngủ mất tiêu rồi còn đâu...!
Mãi một lúc nữa, Thánh Âm mới mờ mịt mở mắt tỉnh dậy...Đầu óc nhất thời vẫn đang mơ màng, cô chưa thể nhận thức nổi bản thân đang ở trong tình huống nào...!
Ối dồi ôi, xương cột sống của lão nương nhức quá...!
"Ưm..." Khẽ nghiêng người sang một bên, miệng Thánh Âm vô thức hé mở, rên nhẹ một tiếng.
"Này..." Đường Ám biết cô hơi tỉnh, bèn lấy một ngón tay chọc chọc lấy ngực cô, nhỏ giọng gọi: "Âm Âm..."
"Dạ?" Con cá lười chẳng buồn hé mắt, gục đầu trên gối, cô biếng nhác mở miệng.
Nhưng câu hỏi tiếp theo mà tên quái vật này nhả ra khỏi mồm, thật khiến cô ấy không ngủ nổi nữa mà.
Anh hỏi: "Con trai em đâu?"
Chỉ một câu này, hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ của Cá Âm.
Cô vội lấy chăn mỏng che phủ lên thân mình, ngồi dậy, tròn mắt nhìn anh: "Sao anh hỏi câu này?"
Hễ nhắc tới Quân Miêu, trái tim cô không khỏi nhói đau.
Hệ thống chủ đã bảo, thằng bé biến mất rồi...!
Cô có tìm cũng vô ích...!
Sắc mặt Thánh Âm trông không khoẻ cho lắm.
Đường Ám ngay tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hình như anh vừa chọc chúng chỗ đau của cô thì phải.
Con cá không vội trả lời câu hỏi này của người đàn ông, cô vươn tay, ra hiệu anh mặc quần áo đàng hoàng vào cho mình...!
"Ôm tôi đi.
Tôi sẽ kể cho anh nghe một chuyện."
"Ừ."
Quần áo của hai người cuối cùng trông cũng đàng hoàng, tươm tất.
Đường Ám bế cô ngồi lên bệ cửa sổ cao tầng, hai tay anh vòng ra thật dài cuốn lấy eo mềm của cô, tạo thành dây lưng bảo hộ.
Gió từ cao tầng thổi, tóc Thánh Âm bay bay, có vài sợi còn vui vẻ đùa nghịch quật thẳng mặt Đường Ám.
Ngoài xa, chúng quái vật thoả thích bay nhảy, nhưng chẳng có con nào tự tiện dám đi vào phạm vi toà nhà này cả...!
Đường Ám vùi đầu vào ngực Thánh Âm cọ cọ, bộ dạng y như chú chó to xác đang làm nũng chủ nhân của nó vậy.
Người trải đời nào mà nhìn vào, lập tức thấu ngay hàng đống bong bóng tình yêu bay bay quanh ảnh...!
Không hiểu vì sao, anh càng ngày càng yêu cô gái này.
Thực sự, anh si mê cô, đến độ không thể dứt ra nổi rồi.
"Lần đầu gặp tôi, anh có ấn tượng gì?"
"Mắt em rất đẹp..." Suy nghĩ một chút, Đường Ám tiếp lời: "Không phải, là tất cả mọi thứ thuộc về em đều rất đẹp và chúng cũng rất thơm."
"Sao anh không ăn thịt tôi luôn?" Đây là một câu hỏi mà tiểu yêu tinh vẫn luôn hoài nghi tới bây giờ.
"Tôi muốn để dành." Như một đứa trẻ muốn để dành thứ ngon nhất cho lần ăn cuối cùng, tâm lý của Đường Ám chính là vậy.
"Ra thế à..." Thánh Âm ngẩn người, rất không tin lý do nhiều lần tên yêu quái này không hạ thủ với mình là chỉ vì muốn để dành ăn sau.
Một tay vô thức đưa lên sờ sờ sống mũi người đàn ông trong lòng.
Biến thái càng thêm híp mắt hưởng thụ, cảm nhận được cảm xúc mềm mại từ những ngón tay của người yêu đem lại cùng với ánh sáng dìu dịu từ bên cửa sổ chiếu vào.
Nội tâm anh dễ chịu tột cùng.
Cả một vùng trời đỏ rực tựa máu lửa, không còn tiếng náo nhiệt, tiếng xe cộ, thanh âm nơi thành phố nhộn nhịp bị dập tắt, hoang cảnh trở nên lụi tàn, song những thứ đó lại là cảnh đẹp trong mắt Đường Ám.
Đã bao lâu rồi, anh chưa có cảm giác yên bình thế này?
"Anh tò mò vì sao tôi vẫn còn trinh ư?" Thánh Âm nhàn nhạt hỏi, lưng dựa vào thành cửa sổ, một tay nhàm chán sờ sờ mó mó khắp mặt anh...!
"Đúng.
Em...chẳng lẽ đứa bé đó..."
Không để cho anh nói hết câu, Cá Âm đã ngắt lời: "Thằng bé là con tôi...Con do tôi đẻ ra."
Nói đến câu cuối, giọng cô thậm chí còn có chút lung lạc...!
Ừm, Thánh Âm cũng không rõ, Quân Miêu có phải là do cô ấy đẻ ra hay không nữa?
Thằng bé đến với cô một cách đột ngột, rồi bỏ đi cũng đột ngột vậy đấy.
"Vậy là em đã có chồng?"
"Anh bóp eo tôi đau." Thánh