"A Đường, anh khóc gì chứ? Tôi...sẽ không sao...Tôi sẽ không sao đâu mà.
Giờ tôi ngủ một giấc thôi.
Một giấc thôi nhé."
"Em có yêu tôi không?"
"..." Im lặng một lúc, cô ấy mới trả lời, giọng người thiếu nữ đã hoàn toàn vỡ vụn, nương theo tiếng thét gào của gió tuyết ngoài cửa sổ và tắt dần: "Có.
Thật xin lỗi...xin lỗi vì không thể cùng anh...!cùng anh đi tiếp."
"Không phải lỗi tại em.
Âm Âm, tin tưởng tôi.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định, tôi hứa."
Sự thâm tình kiên quyết của anh, ngược lại khiến trái tim cô càng thêm đau...Cô lắc lắc đầu, nở nụ cười như thể đã dự đoán trước tương lai.
Một chút máu tươi ộc ra khỏi miệng.
Sắc đỏ của máu làm nổi bật rõ vẻ trắng bệch của gương mặt cô...!
"Sẽ không...!Không thể."
"Âm Âm, có thể.
Chắc chắn có thể.
Tôi có thể làm..."
"..." Hơi thở của người kia cuối cùng cũng tắt.
Trong màn đêm mịt mùng, sẽ chẳng còn ai mở miệng đáp lời anh nữa rồi.
Anh sẽ trở lại là một tên quái vật độc lập trước kia.
Một mình anh, một mảnh đất, một vùng trời.
...!
Đường Ám dằn vặt bản thân cực kì.
Tuy Thánh Âm mắc chứng bạch tạng bẩm sinh và bệnh hen, nhưng với tố chất thân thể khi ấy của cô, cô vốn dĩ sẽ không phải chết sớm vậy.
Phải chăng là do anh quá gấp gáp muốn cải tạo thân thể Âm Âm thành quái vật cao cấp như mình, nên mới dẫn đến biến chứng không đáng có...khiến cho cô ấy tử vong?
Nhưng có một điều lại làm cho Đường Ám không hiểu...Anh đã chế thuốc ra một cách tỉ mỉ và hoàn hảo vô cùng.
Chỉ khi chắc chắn với chính mình rằng thuốc sẽ phát huy tác dụng tốt, không gây ảnh hưởng xấu, không gây tác dụng phụ với cô ấy, anh mới dám tiêm vào người cô...Nhưng, dường như có gì đấy không đúng...!
Dẫu sao bây giờ điều đấy cũng chẳng quan trọng...!
Thực chất, việc Thánh Âm chết đều do vận sống của cô đã tận, không thể lưu ở thế giới này được nữa.
Thế nên dù cho Đường Ám có pha thuốc hay không pha thuốc gì gì đó, cá vẫn ngủm thôi.
Do tóc trắng bẩm sinh, nên đương nhiên cô ấy cũng không rõ mình đã bước vào kì thoái hóa khi nào.
Chỉ tội cho Đường Ám, về sau phải trải qua một kiếp người u mê không tỉnh.
Tới cuối đời, tận khi phải nhắm mắt xuôi tay, anh ta vẫn không chịu buông bỏ chấp niệm trong lòng...!
Chấp niệm tình yêu về một người con gái tên Thánh Âm.
...!
Tinh Tế, năm 4198.
Phiên hội chợ khoa học ở Viện nghiên cứu Quốc gia.
Đây là phiên hội chợ đầu tiên được thành lập kể từ sau Thế chiến thứ năm, rất nhiều thành phần tinh anh trong giới nghiên cứu khoa học đều tụ tập về đây.
Và các vị ban giám khảo sẽ đi kiểm nghiệm thử từng thiết bị công nghệ của đám thí sinh này.
Chọn ra người giỏi nhất và trao thưởng.
Giáo sư Dorich cũng là một trong những quý ngài giám khảo đi chấm bài.
"Gì cơ?" Ngồi trong văn phòng giáo sư, đột nhiên nhận được cuộc điện đàm từ Tổng bộ, nghe được những thông tin mà vị bên kia đầu dây nói.
Giáo sư Dorich hưng phấn không thôi: "Tới nơi rồi hả? Được được, tôi đến đây, tôi đến đây."
Cậu bé nhỏ con đang ngồi trên ghế bay chơi game thực tế ảo, lén lút dỏng tai nghe thấy những lời nói này của giáo sư Dorich.
Nhóc ta quay đầu, hỏi: "Giáo sư, thầy có việc phải ra ngoài sao?"
Giáo sư Dorich đứng dậy, khoác áo bờ lu đồng phục vào, nhìn đến cậu nhóc kia, ông ta cười: "Tiểu Quân, phó giáo sư La bảo thầy đến học viện phía Nam.
Con đi không?"
"Con được đi sao?" Quân Miêu ba tuổi ngồi trên ghế sờ cằm.
Gương mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, môi đỏ dẩu lên, dáng vẻ đúng là đáng yêu đoạt mạng người.
Giáo sư Dorich thản nhiên gật gù, xách cậu nhóc lên thả xuống đất: "Đi thôi.
Mẹ con bảo thầy phải trông nom con cẩn thận.
Tốt nhất con nên đi theo thầy." Dứt lời xong xuôi, Dorich khởi động thiết bị dịch chuyển.
Nhấn nút một phát, ông ta cùng nhóc tì này đã dịch chuyển tới toà nhà phía Nam rồi.
Sau đó bắt đầu đi bảy bảy bốn chín bước, quẹo trái rẽ phải, đi bên này rồi vòng sang bên kia, chạy lên chạy xuống mới tới được căn phòng cần tới.
Giáo sư Dorich chỉ