" Nhất bái thiên địa!"
Bái đầu tiên, bái trời đất.
"Nhị bái cao đường!"
Bái thứ hai, bái phụ mẫu.
"Phu thê giao bái!"
Bái cuối cùng, tân lang cùng tân nương giao bái lẫn nhau.
Một hồi trống dài tùng tùng tùng vang lên, nhạc bắt đầu khởi tấu.
Hôm nay là ngài đại hỉ của phủ Khắc Cầu Quận vương.
Tiếng kèn pháo nổ tung, màu đỏ của may mắn đã sớm rải rác khắp lối đi tới vương phủ.
Khắc Cầu Vương ở đây rất được dân chúng yêu quý, danh tốt vang xa, nên hôm nay ai ai cũng lén lút ngó ra ngõ để xem khung cảnh dặm hỉ hoành tráng này.
Con trai cả của Khắc Cầu vương gia, lần đầu rước thế tử phi về phủ.
Mà điều đáng bận tâm hơn hết, nàng tân nương hôm nay, có danh phận là công chúa đến từ Trung Nguyên gả sang.
Nghe bảo nàng ấy là mỹ nhân trời sinh, nhan sắc tuyệt trần.
Dân chúng Tây Vệ ít người được thấy vẻ đẹp thực sự của người con gái Trung Nguyên.
Nhưng ít nhất, bọn họ đều biết rằng, gái Trung Nguyên ai ai cũng mềm mại trắng trẻo, yếu đuối, (*)mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nào có thể có cương có nhu đầy đủ như gái Tây Vệ được?
(*) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Ý chỉ đôi tay chưa bao giờ làm qua việc nhà.
Trời đã bắt đầu ngả áng mây chiều.
Ngày đại hỉ, cuộc vui dần dần lụi tàn.
Tiếng quan khách hò nhau cụng rượu trong phủ cũng không còn, ai về nhà nấy.
Dân chúng ngoài đường hóng hớt chán rồi song vẫn không thể nào thấy được mặt tân nương qua đoàn rước dâu, bèn nhanh lăn chóng về ổ.
Đêm động phòng hoa chúc.
Tân nương áo đỏ rực thẳng lưng ngồi trên tràng kỉ, chờ phu quân đi vào vén khăn voan trùm đầu lên cho nàng.
Cả không gian căn phòng của hai phu thê tràn ngập sắc đỏ, thậm chí còn có một chữ "Hỉ" to đùng treo ở đầu giường.
Bên trái tân nương, trang trí hoa đỏ cùng nến.
Bên phải tân nương, là bàn để rượu hợp cẩn và đậu may mắn.
Cửa phòng được ai đó kéo ra, tiếng bước chân nhịp nhàng lại gần.
Thánh Âm cảm thấy xương cột sống của mình cả ngày hôm nay phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Cả cái cổ của nàng nữa, mang cái mũ phượng nặng nề thế này, chắc cổ nàng cũng sắp gãy theo mất.
Xuyên qua lớp khăn voan đỏ, Cá Âm thấy được đôi ủng kiều đầu đỏ rực của tân lang tới gần.
Người ấy khẽ dừng bước chân, chàng ta đưa tay, tháo mũ phượng cho nàng xuống.
Gương mặt tuyệt diễm của nàng dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Thánh Âm nheo mắt đẹp lại, khẽ đưa một tay chống lên hông mình, ưỡn lưng, thở dài...!
Ôi, cột sống!
Sau đó nàng mới giương mắt nhìn qua vị phu quân chưa biết mặt này.
Không nhìn thì thôi, một khi nhìn qua thì sợ muốn xỉu.
Không phải là sợ vì vẻ ngoài của anh chàng, cái mà Thánh Âm cảm thấy hãi hùng ở đây là sát khí trên người chàng ta.
Người đàn ông này trước đây mang danh tướng quân ra trận đánh giặc, không biết trên tay đã dính bao mạng người.
Sát khí quá nặng.
Để minh chứng cho ngần đấy sát khí nặng nề bao phủ quanh người chàng, bên khoé mắt trái của chàng ta còn có một vết sẹo dài.
May là ngũ quan của chàng đẹp mắt, mắt phượng, môi mỏng, mũi cao, sườn mặt hoàn mỹ tinh tế.
Chứ nếu mặt chàng ta mà xấu nốt, cộng với cái vết sẹo dữ tợn kia, người ngoài nhìn vào, không khéo lại tưởng chàng là đạo tặc thì đáng cười chết.
"Công chúa?" Người đàn ông nhếch miệng, gương mặt không có gì vui vẻ lắm khi lần đầu lấy được thế tử phi.
Đáy mắt là một mảnh âm trầm lạnh nhạt, thật sự không biết đằng sau vẻ lạnh nhạt ẩn giấu đó chứa cái gì.
Chàng ta đi đến gần bàn rượu hợp cẩn, cầm hồ lô lên, rót ra hai ly.
Rồi sau đó nhẹ nhàng đưa một ly cho Thánh Âm: "Không phải, nên gọi nàng là thế tử phi mới đúng.
Tên nàng là gì?"
Cá Âm cung kính giơ hai tay, nhận lấy ly rượu hợp cẩn từ tay vị thế tử gia này.
Nhưng nàng không có uống vội mà nhìn lại chàng, hỏi: "Nếu muốn hỏi tên người khác, chàng nên giới thiệu cho họ tên mình trước.
Thế tên chàng là gì?"
Ngoài dự đoán, người đàn ông không hề tỏ ra không hài lòng khi bị vợ mới cưới hỏi vặn lại.
Chàng ta ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn nàng, mặt đơ đáp: "Gọi ta là A Huyền được rồi."
Thánh Âm: "..."