Thánh Âm nghĩ, tối hôm đó sư phụ đã cảnh cáo với nàng về mức độ quái gở của cái vương phủ này, vậy đáng ra người phải quay lại đây đón nàng sớm đi chứ.
Nhưng thật không ngờ, Lão Tú Ông đi, một lần đi phiêu du này lại ngốn tận một năm.
Một năm, quãng thời gian không nói ngắn thì ngắn, nhưng nó cũng chưa đến mức quá dài.
Một năm, có rất nhiều chuyện xảy ra.
Mà điều đáng sợ là những tình tiết này...!đều bị lệch quỹ đạo so với nguyên kịch bản.
Ví dụ như trong kịch bản ghi, Lý An Na thành thân với Đoan Thanh Ngọc hai năm thì có mang.
Nhưng...mới một năm đây mà Lý An Na đã có thai rồi!
Không cần nhanh thế đâu!
Đã vậy, dạo gần đây nàng để ý, Lý An Na dường như đang rất u sầu...
Như vậy, Thánh Âm đoán, có khi nào nàng ấy đã phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa huynh trưởng và phu quân?
Không đúng, nếu Lý An Na mà biết thì nàng ấy sẽ sảy thai mất...
Ôi loạn quá, con cá buồn bực lấy tay vò vò đầu.
Mấu chốt ở đây là Lý muội kia mang thai sớm hơn năm.
Không biết điều này có ảnh hưởng gì đến chủ tuyến thế giới không?
À, còn một tình tiết nữa cũng bị lệch hướng so với kịch bản.
Đó là Lý Giác Huyền phải dẫn binh tới biên cương dẹp loạn.
Cũng sớm hơn một năm, đúng như nàng nghĩ.
Quả nhiên là Lý Giác Huyền mang Đoan Thanh Ngọc tới chiến trường cùng.
Sức khoẻ của Đoan tiểu mỹ thụ chẳng làm sao cả, ai bảo con cá không phải là Hoàng Mộng Nhã, nàng sao có thể hạ độc với Đoan Thanh Ngọc được?
Thánh Âm cùng Lý An Na đứng ở cửa vương phủ Khắc Cầu, tiễn biệt trượng phu dẫn binh đi dẹp loạn.
Lý Giác Huyền mặc giáp bạc, ôm thê tử một cái thật nồng thắm, rồi hôn hôn trán nàng đầy thành kính.
Chàng khẽ thều thào: "Ta đi đây."
"Vâng." Con cá luyến tiếc vươn chân hôn lên cánh môi người đàn ông.
Nàng thở dài, ánh mắt vô tình hướng đến bóng dáng màu trắng của Đoan Thanh Ngọc phía bên kia: "Chàng đi vui vẻ."
Chẳng có cô vợ nào chồng đi chiến trường lại chúc chồng đi vui vẻ cả.
Lý Giác Huyền hơi buồn cười, chàng rất sủng nịnh mà vuốt má nàng: "Ta sẽ đi thật vui vẻ."
"Ừm."
Đấy, kể từ ngày không còn bóng dáng người đàn ông trong vương phủ, Thánh Âm thoải mái hẳn.
Thi thoảng ngồi ở viện đình, nàng muốn rủ Lý An Na tới đi hóng gió ngắm cảnh cùng.
Nhưng nàng ấy sẽ luôn viện cớ sức khoẻ không tốt, thân thể khó chịu hòng từ chối.
Người ta đã bày tỏ không muốn, mình hà cớ phải cưỡng cầu.
Thế là con cá đành đóng vai một bà tẩu tẩu thật tốt, mời cả lang y vào phủ hòng khám thai đảm bảo sức khỏe cho muội tế.
Chậc chậc, không ngờ mời lang y vô phủ khám thai cho Lý An Na.
Lý An Na thì rất rất khoẻ, ngược lại người ngã bệnh lại là Cá Âm.
Thật trớ trêu thay, nàng mẹ nó còn chưa ho cái nào, méo hiểu sao có bệnh rồi?
Nhưng không có Lý Giác Huyền ở bên, nàng cảm thấy rất khó chịu...Khó chịu muốn điên lên, trong lồng ngực nàng, trái tim như thể bị dày xéo quằn quại...
Nằm trên giường vật lộn với cơn đau, trong đầu Thánh Âm cứ vô thức hiện lên hình ảnh về người đàn ông mặc bào đen luôn luôn an ủi vỗ về nàng.
Con tim nhảy bang bang, toả ra nhiệt độ nóng hổi phát run...
Lý Giác Huyền...Không có chàng ở bên thật khó khăn quá!
"Lang y, ông vào nhanh coi.
Thế tử phi của chúng tôi đau từ sáng tới giờ rồi." Ngoài cửa, tiếng nói gấp gáp hoang mang của Xương Rồng truyền vào.
Nàng ta mở cửa phòng ra, dẫn một ông lão khoác áo vải nâu còng lưng theo.
Lão ấy dáng đi còng còng, râu tóc bạc phơ, mắt già đầy vết chân chim nheo lại.
Trên tay lão xách theo một cái hòm gỗ nhỏ.
Lão bực bội: "Nha đầu, thân lão không chạy nhanh được.
Nha đầu chạy chậm thôi.
Lão mệt!"
Xương Rồng hiển nhiên mặc kệ, nghe thấy tiếng rên rỉ kêu đau thổn thức của Thánh Âm dọa cho nàng ta sợ đến suýt tè dầm.
Lão lang y cũng nghe thấy thanh âm kêu đau kêu đớn của nàng, mặt lão trầm xuống.
Đi tới bên giường, lão quỳ lạy vài cái, rồi lão bảo: "Thế tử phi đưa tay cho lão bắt mạch được không?"
"Đây." Tuy bị cơn đau hành hạ cho mồ hôi ướt đẫm người, nhưng Thánh Âm vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Mẹ nó! Trước giờ nàng có đau thế đâu nhỉ?
Lão lang y nhíu mày, cảm nhận nhịp đập biến đổi của động mạch chủ cá.
Lão vừa cảm nhận vừa quan sát ánh mắt đờ đẫn của thế tử phi, thấp giọng dò hỏi: "Thế tử phi có cảm giác như thế nào?"
"Ta sao?" Con cá khàn khàn giọng, sắc mặt tái xanh, bờ môi cắn nát dính đầy máu.
Thậm chí, nàng còn bật khóc do chịu không nổi: "Ta nhớ A Huyền.
Ngực ta đau, có A Huyền sẽ không đau nữa."
Nàng vừa dứt lời, vẻ mặt của lão lang y bèn thối lại.
Mà hệ thống chủ trong không gian hệ thống cũng bị doạ cho thất kinh.
Hả...? Túc chủ cô ta làm sao thế? Từ trước tới nay qua bất kỳ vị diện nào, cô ta có bao giờ bày tỏ rằng bản thân nhớ nhung đại nhân vật đến phát khóc đâu nhờ? Mà chưa kể, thế giới này đại nhân vật lại là một tra công nữa?
Hệ thống chủ dần phát hiện có gì đó không đúng.
Trạng thái của túc chủ rất không ăn khớp với tính tình riêng của cô ta!
Để thể hiện cho lòng hoài nghi của con mẻ hệ thống chủ, Thánh Âm tự dưng bị phát điên.
Nàng đưa hai tay ôm đầu, cúi người xuống, khóc lóc kêu