"Con nghĩ nhện tinh sẽ đi hút tinh khí của một lão già sao? Có hút cũng phải đi hút trai trẻ cường tráng.
Huống hồ..." Lão Tú Ông hạ thấp giọng: "Lý Giác Huyền cũng không phải nhện tinh."
Mẹ nó, y thà tin Lý Giác Huyền là thái giám còn hơn nghĩ họ Lý là nhện tinh!!!
Y đứng thẳng người, phủi phủi ống tay áo.
Không biết do tay y đã vô tình đụng chạm đến cơ quan nào trong căn nội thất, ấn một cái, đèn đuốc trong phòng bèn được bật sáng hết luôn.
Thánh Âm hoảng sợ quay đầu, không dám nhìn cái xác già cỗi khô quắt khô queo của kẻ đáng thương kia nữa.
Dù không biết người đã chết này là ai, nhưng số phận của hắn cũng quá thảm đi khi phải chịu chết trong tình cảnh bị hút mất sạch tinh khí như vậy.
Mà sự chú ý của nàng cũng dần dần bay theo hành động của Lão Tú Ông.
Lúc này y đang đứng ở góc phòng làm làm gì đấy.
Thánh Âm mò đến gần y, mới phát hiện ra cái góc phòng này vốn dĩ là góc tối nơi mà ánh sáng đèn đuốc chiếu không tới.
Trên mặt tường đá, vẽ rất nhiều những loại hoa văn kì lạ, trông giống biểu tượng phù chú của các tiên gia.
Trên tay sư phụ đang cầm một quyển sách.
Thánh Âm liếc tiêu đề ghi trên đó, chỉ thấy có mỗi vài chữ < Bí tịch của Ôn Tử Huyền >, nhưng khi y mở trang giấy ra, bên trong chỉ toàn là những mặt giấy trắng muốt.
Trong sách chẳng ghi gì cả!
"Ôn Tử Huyền là ai?"
Sắc mặt của Lão Tú Ông lúc này nghiêm trọng đến lạ kì.
Trán y lấm tấm mồ hôi do quá căng thẳng, y mím môi, sau đó mới nói: "Ôn Tử Huyền là một đại nhân vật truyền kì trong giới huyền học Trung Nguyên, Huyền Giác chân quân của Thanh Chân giáo...Hắn chính là một thế hệ tông sư tài ba của huyền học.
Người khởi xướng cho..."
Đang nói dở nói dang, không dưng y khựng lại...
"Cho...?" Thánh Âm không hiểu: "Cho gì ạ?"
"Huyền Giác và Giác Huyền? Âm Tử, con nghĩ sao?" Lão Tú Ông đặt quyển sách lên mặt bàn.
Y nhìn dòng chữ < Bí tịch của Ôn Tử Huyền > kia, sâu xa hỏi.
"Ý sư phụ, hai người họ là một người sao?" Con cá sao có thể tin tưởng điều này: "Gì chứ? Có người sống mấy trăm tuổi mà chưa chết á?"
Cùng với câu hỏi mới đưa ra này của nàng, tất cả ánh đèn trong nội thất bèn phụt tắt.
Thánh Âm hoảng sợ nhảy tót ra đằng sau, núp sau lưng Lão Tú Ông.
Ngoài cửa tối om bỗng xuất hiện một bóng hình cao lớn quen thuộc nọ, nhiệt độ xung quanh hai người họ dường như đã bị áp chế rất nhiều.
Người đàn ông khoác áo dài lặng yên như chì, chỉ đứng đó thôi và không làm gì cả, cũng không cất lên một lời nói nào.
Giữa không gian đen tối, một sự áp bức vô hình lao tới, như dao găm muốn xuyên thủng trái tim Thánh Âm.
Chàng ta trông uy dũng tựa một vị thần, ánh mắt giống một loài mãnh thú đang nhăm nhe tới con mồi yếu ớt của mình.
Nhân lúc con mồi sợ hãi và chậm chạp nuốt chửng nó.
Đây là...một cảm giác cực kì cực kì tà môn! Một Lý Giác Huyền...mà Thánh Âm trước giờ chưa bao giờ thấy qua.
Tay nàng càng lo âu mà thêm siết chặt vạt áo của Lão Tú Ông.
Mẹ nó! Đại boss tới rồi! Không biết có sống nổi không đây?
Nhưng ngồi đứng nhìn nhau hơn mấy phút mà chẳng bên nào mở mồm truớc, cuối cùng vẫn là cá làm kẻ tiên phong.
Nàng ló đầu, mắt lạnh nhìn chòng chọc Lý Giác Huyền: "Lý Giác Huyền! Chàng muốn giết bọn ta sao?"
"Ha..." Tiếng thở dài buồn bã vang lên, giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông ập vào tai: "Ta không muốn hại tới Âm Âm.
Thế nên..." Đoạn, chàng chìa hai tay ra, dỗ dành: "Đến đây để ta đưa nàng ra nào."
"Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?" Thánh Âm sống chết lắc đầu: "Ngươi có mục đích gì? Ngươi thực sự là Lý Giác Huyền sao? Tại sao ngươi biết những thứ tà thuật này?"
Những câu hỏi dồn dập liên tiếp được nàng quẳng tới, song điều đó không hề khiến Lý Giác Huyền cảm thấy mất kiên nhẫn.
Chàng rất hài lòng, giọng điệu trầm ấp nhu hoà trong màn đêm: "Nếu Âm Âm muốn biết, về nội viện ta sẽ kể cho nàng.
Ta sẽ kể hết, nàng muốn nghe gì cũng được.
Giờ Âm Âm ngoan, đi thôi."
"Không..." Thánh Âm hừ lạnh, ngoài mặt tỏ ra bình thản song bên trong nội tâm nàng đang sợ muốn chết.
Thân thể lạnh ngắt, như mới được vớt từ trong nước hồ.
Trái tim đỏ hỏn trước đó còn đập bùm bà là bùm cuồng nhiệt máu lửa vì chàng, không phải tất cả đều là giả dối hay sao?
"Chàng hạ tình cổ lên người ta? Là chàng sợ ta không yêu