Ồ, nói về một nửa linh hồn còn lại của Ôn Tử Huyền sau khi bị âm sai kéo xuống Địa phủ thì mãi mới được đi vào vòng luân hồi đầu thai.
Mặc dù vận mệnh đã trao sẵn cho chàng ta một kiếp sống với con đường làm quan làm tướng vô cùng rực rỡ, nhưng buồn thay, tại vì bị thiếu mất một nửa còn lại nên khi Khắc Cầu vương phi sinh ra đứa con trai cả đặt tên Lý Giác Huyền, đầu óc chàng ta không có được bình thường.
Năm lên ba tuổi vẫn chưa biết nói, đây là thế tử, là đứa con đầu lòng của vương gia nên ngài rất coi trọng.
Bèn lén lút sai người tìm kiếm danh y nổi trội khắp thiên hạ hòng chữa bệnh câm cho thế tử.
Nhưng ai nào ai nấy đều hăng hái xách chân đến vương phủ đầy hào hứng và ra về trong sự lắc đầu ngán ngẩm.
Ngay khi vương gia và vương phi đang lâm vào tuyệt vọng khôn cùng, thì Ôn Tử Huyền sống nhờ trong thân xác của một vị thầy thuốc đã mò tới.
Ôn Tử Huyền chỉ đơn thuần là muốn kiếm thêm tiền thôi.
Không ngờ vừa mới liếc mắt cái, chàng ta đã nhận ra, gương mặt của Lý Giác Huyền này giống y đúc thân xác cũ của mình.
Dù bốn trăm năm đã trôi qua, dùng nhờ xác người nhiều đến nỗi không thể nhớ hết toàn bộ xác mình từng dùng.
Song gương mặt ban đầu của bản thân, chàng nào có thể quên được!
Mang theo tâm trạng hoài nghi tò mò, Ôn Tử Huyền thầm làm phép.
Thật bất ngờ thay, đứa nhóc tên Lý Giác Huyền này chính là một nửa của chàng.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Một nửa...linh hồn chàng.
Do thần hồn không đủ nên trông thằng bé mới ngu ngơ vậy.
Thế này có khác gì đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh không?
Quá tuyệt vời!
Ôn Tử Huyền giả vờ bốc một ít thứ thuốc bổ xong khuyên nhủ cái gì mà để cho thế tử uống hết thuốc này thì bệnh câm sẽ hết, rồi thế tử uống đủ thang thuốc thì sẽ trở thành thần đồng.
Vương gia tuy trong bụng dạ chứa đầy nghi ngờ nhưng cũng chỉ đành nghe lời mà làm theo.
Thuận nước đẩy thuyền, Ôn Tử Huyền nhanh nhẹn chạy khỏi vương phủ.
Bày bố pháp
trận đoạt xác, viết ra năm sinh tháng đẻ của Lý Giác Huyền và tiến hành nghi thức nhập hồn...
Kể từ hôm đó, chàng ta không cần phải chịu cảnh cứ động tí lại đi đoạt xác ăn linh hồn người ta nữa.
Tại vì...chàng đã trở lại là chính chàng rồi.
Chàng tên Lý Giác Huyền, và mang bên người những kí ức của Ôn Tử Huyền.
Nhân sinh của chàng, lại một nữa bắt đầu.
Mục đích của chàng không phải là theo đuổi trên con đường chính đạo trước đây mình hằng tín ngưỡng.
Ở kiếp này, chàng chỉ mong mỏi kiếm tìm duy nhất ái nhân của mình...Người con gái đã bào mòn trái tim sắt đá của chàng, khiến nó trở nên mềm nhũn hàng trăm năm...
Và cho đến kiếp này, chàng đã gặp được nàng...
...
Nghe Lý Giác Huyền tỏ ra thâm tình khỉ gió các kiểu con đà điểu khi kể đến đoạn cuối, Thánh Âm mém xíu không nhịn được mà xách cổ chàng ta lên mà lắc lắc thật mạnh, lắc mà hận không thể lắc văng não chàng ta.
Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng con tim.
Nàng siết tay, cố đè ép cái cảm giác muốn đánh người lại, trợn mắt nhìn chàng: "Không phải ngươi có bạch nguyệt quang trong lòng rồi sao? Ngươi còn hiếp ta, nhốt ta lại làm gì hả?"
Không để ý đến vẻ bất mãn của cá, Lý Giác Huyền tò mò hỏi ngược lại: "Bạch nguyệt quang là gì?"
"Là người yêu ngươi đó." Thánh Âm bực mình đấm mạnh một cái vào ngực chàng ta.
Mặc dù cú đấm này của nàng đối với chàng cũng chỉ như muỗi đốt mà thôi: "Là người yêu đó, là người thương đó! Mẹ nó Lý Giác Huyền! Ngươi ôm ấp