Giả dụ như mắt Lăng Hành Vân không có đôi mi cong vút đến vậy.
Môi hắn ta không có hồng nhuận óng mượt thế.
Hay bàn tay Hành Vân đâu thon gầy nõn nà...
Hoặc...
Nói chung...ngoại trừ cái mặt hao hao giống ra, thì những chi tiết nhỏ khác đều thể hiện sự khác biệt.
Sự khác biệt giữa nam và nữ.
Thật đáng nghi! Điều này cần kiểm chứng ngay lập tức.
"Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi xin đi vệ sinh chút." Trong khi Thánh Âm đang tự hỏi phải dùng cách gì để dẫn dụ Lăng Hành Vân giả đi ra ngoài. Thì chợt "hắn ta" đứng dậy, mỉm cười với mọi người quanh bàn xin thưa. Vuốt ve nhẹ cái lên mái tóc cô bạn gái rồi mới dời đi.
Này là cơ hội ngàn năm hiếm có.
Tới tiến công nào!
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của "nam nhân" đứng bên kia đi hỏi nhân viên. Thánh Âm nâng cốc nước cam lên nhấp một ngụm. Đặt đũa xuống, cô khẽ cười dịu dàng với Vĩ Kì bên cạnh. Cầm tay bẹo nhẹ má anh, diễn vai thật tốt một cô vợ tình cảm: "Ông xã, em đi vệ sinh chút. Chỗ son trên đôi môi xinh đẹp này cần dặm lại nha."
Tiểu yêu tinh nói thì thầm, giọng điệu phi thường quyến rũ. Cào nát tâm can nam nhân.
Ánh mắt Vĩ Kì dường như trầm hẳn đi, anh lén liếc sang sau lưng cô ấy. Cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Đi đi, cẩn thận kẻo lạc đường."
Thánh Âm hôn nhẹ lên má anh, rồi mới đạp giày cao gót dời đi. Màn diễn vợ chồng tình cảm yêu thương nồng thắm cuồng nhiệt đến vậy. Khiến cho hai chú chó độc thân chứng kiến thấy khinh bỉ bĩu môi...
Chỉ huy, anh ta cậy mình có vợ rồi thích đi rải cẩu lương thế à?
Hai người bọn họ đang định chuyển hướng câu chuyện bữa cơm về một số vấn đề trong quân khu. Ai dè chỉ huy đại nhân đột nhiên hỏi một câu mà đáng ra người như anh ta rất ít khi bận tâm: "Lăng Hành Vân kia, sao cậu quen được hắn ta thế?". Đam Mỹ Hay
Bành Thiệu Đình mồm vẫn còn nhai thức ăn bèn dừng lại ngẩn ngơ. Mạnh Hà liếc ảnh cái, sau đó nghiêm túc nói: "Cậu ta là con trai của Phó Tư lệnh Quốc phòng. Vừa mới được điều đến quân khu của chúng ta. Chỉ huy, có lẽ khi đó anh đang trong những năm tháng tuần trăng mật nên không biết." Đoạn, Mạnh Hà trầm ngâm, xong bồi tiếp một câu: "Tiểu tử này gia thế coi như cũng ổn. Nhưng điều đáng kinh ngạc là năng lực của cậu ta. Thế nên bọn em rất vui lòng cho hắn chơi cùng."
"Vậy là các cậu không thèm gửi danh sách tân binh đến văn phòng tôi?"
Hai người:"..."
Chỉ huy, anh khi nào thì để ý mấy chuyện vớ vẩn này?
Nuốt trôi miếng cơm vào bụng, Bành Thiệu Đình tỏ ra không thể tin tưởng nổi, đầy khó hiểu: "Chỉ huy, nhớ hồi đầu năm bọn em cũng hay mang danh sách tân binh đến chờ