Sau khi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại điều bác sĩ riêng đến khám bệnh, Vĩ Kì mới trở lại phòng. Gặp người ngoài không thể trong tình hình cởi truồng được, anh đành mở tủ lấy bừa một bộ quần áo ra mặc cho Thánh Âm. Kéo kéo tấm chăn, Vĩ Kì hiếm khi cảm thấy bất lực thở dài một hơi...
Cô nhóc này, sao có thể ngủ đến mức không biết trời đất gì thế?
Vén tóc thiếu nữ lên, Vĩ Kì lạnh mặt vỗ nhẹ vào má cô: "Âm Âm ngoan, dậy nào."
Anh ta cảm thấy từ khi lấy vợ, anh không còn là Vĩ Kì của trước đây nữa rồi.
...
Thánh Âm nghĩ mình có nên cắn lưỡi tự tử ngay bây giờ không?
Cái con yêu quái này! Mở mồm ra, ngậm mồm lại là hai chữ Âm Âm, Âm Âm. Tiếng gọi của nó như thể ma chú ám vào tai cô. Xung quanh biển sóng thét gào, mây đen vần vũ, khung cảnh có gì đó nặng lòng đến khủng khiếp. Thánh Âm bị yêu quái treo ngược lên lắc lắc. Khoảnh khắc khi mà lưỡi dao của nó ma sát lên lớp vảy cá, chuẩn bị món ăn khai tiệc. Thánh Âm gào thét không được, giật mình mở to mắt...
Đáy mắt đen phảng phất nỗi kinh hoàng của cô, chiếu lại gương mặt vô cảm của Vĩ Kì. Cảm nhận thấy chân tay đã được giải thoát, tiểu yêu tinh vô cùng hung tợn giáng thẳng một cái tát vào mặt anh ta. Đã vậy lại còn cao giọng chửi: "Mẹ cái con quái vật nhà ngươi, tránh xa lão nương ra!"
Cô tát đột ngột như vậy, tốc độ thì phi thường nhanh. Dù cho Vĩ Kì muốn né cũng không kịp. Thanh âm thanh thúy vang lên. Một giây sau, bản mặt đẹp trai hiện rõ dấu vết tay năm ngón đỏ ửng, minh chứng cho thiếu nữ đã dùng lực mạnh đến thế nào.
Vẻ mặt Vĩ Kì lúc này, dù cho hai chữ "âm trầm", "khủng bố" cũng không đủ hình dung nữa rồi. Bàn tay anh giữ chặt cổ tay của Thánh Âm, dùng cặp mắt đen đặc nhìn đăm đăm mặt cô. Nghiến răng nghiến lợi: "Âm Âm, nhìn xem người em vừa tát là ai?"
Thánh Âm:"..." Ôi không, trước mặt cô không phải là yêu quái Vĩ Kì mà là tảng băng hai chân Vĩ Kì. Trông cái mặt ảnh kìa, như con báo định xông lên cắn đứt cổ người ta vậy.
Cảm giác rát rát giữa lòng bàn tay cho Hải yêu đáp án, đây không phải là mơ, đây là sự thật. Và hình như vừa rồi người cô tát không phải là yêu quái bạch tuộc mà là Vĩ Kì...
Chết cha! Lỡ tay rồi.Liệu giờ cô mơ thêm phát nữa tỉnh lại sau được không?
"Đau..." Thánh Âm khẽ khàng kêu, giọng điệu đáng thương có chút nghèn nghẹn. Người đàn ông nghe vậy, nhẹ buông lỏng bàn tay ra. Anh đã cố khống chế lực đạo rất tốt, ai dè vẫn lưu lại trên cổ tay trắng nõn của cô ấy một vệt đỏ. Tay vừa được buông, Thánh Âm bèn sà vào lòng Vĩ Kì.