Thoát dời khỏi trận phong ấn, đã vậy còn kèm theo nhiều điều kiện ngon nghẻ ra phết...
Một cái bánh thơm phức, đắt tiền như thế sao cư nhiên lại có thể rớt lên đầu cô nàng chứ???
Chưa vội tin tưởng được.
Có mùi âm mưu thoang thoảng đâu đây...
"Cần có điều kiện gì không?" Thánh Âm mở miệng hỏi Chuyên Húc. Giọng điệu của cô thật sự rất nghiêm túc, chỉ có điều là đôi mắt kia quá ư lúng liếng, đa tình. Thực sự hai thứ này đáng lẽ không hề hợp lý với nhau chút nào. Không hiểu vì cái mà Chuyên Húc cảm thấy tiểu yêu tinh phối hợp chúng tuyệt vời đến kì lạ...
Nhưng hắn không có nhiều thời gian để dây dưa ở đây...
Thủy thần Cộng Công nói đúng, con Hải yêu này đúng là đối với người quen còn chả thèm nể mặt tí nào...
Trông cái dạng đáng ghét chưa!
"Ngươi có muốn ra ngoài không?" Thành công đánh đòn phủ đầu dụ dỗ trước. Giờ Chuyên Húc chỉ cần gặng hỏi cô nàng có đi không là được. Hắn tin, con Hải yêu này không thể không đồng ý. Dẫu gì bị nhốt ở phong ấn trận quá lâu, đến cả một vị thượng thần còn không chịu nổi ấy. Huống chi đây chỉ là một con yêu tinh...
Quả nhiên không phụ sự kì vọng của Chuyên Húc, Thánh Âm thản nhiên gật đầu, nhếch môi: "Ta có đi."
Chắc chắn phải đi...
Đây là cơ hội trăm năm có một...Tuy không rõ phía trước có bao chông gai, trắc trở. Song cô vẫn phải cực lực đối đầu...
Âm mưu sao...
Ta chấp hết. ( Thế mà ban nãy có con yêu tinh nào đó còn kêu không tin tưởng cơ ????????).
"Được. Giờ ngươi cùng ta dời khỏi đây đã." Chuyên Húc mới chỉ dứt câu, giữa hai cổ tay của Thánh Âm bỗng xuất hiện đâu ra cái còng tay bằng ngọc thạch. Mềm mịn, không quá cọ xát với làn da, nhưng cái còng này tuyệt đối sẽ trói chặt chẽ tiểu yêu tinh, ngăn cản không cho cô nàng chạy trốn. Hài lòng khi phòng ngừa thành công, Chuyên Húc bắt đầu mở truyền tống trận...
_______________________________________
(*)Ngân Sao Hải, ngự toạ ở nơi này là toà cung điện của Đức Thái Hải Lão quân...
(*) Biển Ngân Sao...
Tuy gọi nơi đây là Ngân Sao Hải, song chỗ cung điện tươi đẹp này lại không hề có tí nước nào. Khung cảnh mờ mờ ảo ảo, sắc trời bao trùm bởi màu trong xanh, thanh bình khiến cho con người ta buồn ngủ. Các khóm cây trúc thật đơn giản mà không kém phần thanh nhã, hoà mình vào tiên khí vấn vít. Mùi hương thơm mát quấn quanh đầu mũi, dẫm một bước chân lên mặt cỏ là có thể cảm nhận được hơi sương thấm đẫm vào lòng bàn chân...
Trong chính điện, nam nhân mặc áo len cổ lọ đan màu thiên thanh. Thân hình gầy gò ngồi trên ghế pha lê. Mái tóc đen dài được túm lại sau gáy, cố định bởi một sợi dây vải mỏng. Khoanh hai chân, hắn ta thẳng lưng yên vị trên tràng kỉ. Một tay chắp trước ngực mà nhắm mắt dưỡng thần, đôi môi mấp máy liên hồi. Như thể đang lẩm nhẩm một câu chú ngữ nào đó.
Kẻ này có nhan