"Dậy rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa." Vĩ Kì nhàn nhạt nói, ngón tay của anh ta không có nề hà gì mà bóp mạnh chiếc mũi nhỏ xinh đáng thương của Thánh Âm.
Anh biết cô ấy lúc này đang giả vờ ngủ.
Tiểu yêu tinh không hề muốn mở mắt dậy tí nào. Tại vì kẻ hiện giờ đang đứng canh gác trước giường cô không phải ai khác lại là Vĩ Kì. Khỏi nói cũng biết, sự việc cô tự ý chạy trốn sang New York gặp chuyện ắt hẳn khiến anh tức giận lắm đây.
Nhưng cái con heo Vĩ Kì này sắp sửa khiến cô ngạt thở mất! Không còn cách nào, Thánh Âm bèn mở bừng mắt. Há miệng thở dốc, cô hất bay cái tay chó của anh ra. Lườm nguýt: "Vĩ Kì, em không muốn tỉnh."
Nói xong, cô ấy bèn nhắm mắt vờ ngủ tiếp.
Chỉ là cái nhắm mắt này chưa kéo dài quá năm giây, thì cánh môi mềm của Thánh Âm chợt bị nam nhân ngoạm mút. Bất ngờ bị đánh đòn phủ đầu thế, Hải yêu không kịp khép môi lại. Người đàn ông dùng cả nửa thân mình đè ép thiếu nữ trên giường bệnh, cẩn mật né tránh để không đụng vào vết thương của cô. Cái hôn này cũng rất dịu dàng, hai người chỉ đá đá cháo lưỡi mấy lần thì cũng dừng lại. Nhìn trông Thánh Âm sắp mất hơi thở rồi kìa, cả gương mặt xinh xắn của cô ấy đỏ bừng. Làn mi dài cong chớp chớp, đôi mắt lưu ly đẫm nước thật cám dỗ người ta đến chà đạp mà.
Tuy đúng là muốn chà đạp thiếu nữ ấy dưới thân, nhưng nhìn cái dáng vẻ mặc đồ bệnh nhân yếu gà thế này của Thánh Âm. Vĩ Kì không nỡ hạ thủ.
Anh ta phải cố đóng tròn vai "Liễu Hạ Huệ không màng nữ sắc".
Thánh Âm không thể ngồi dậy, một bên đùi của cô đang trong tình trạng băng bó. Liếm nhẹ khoé môi còn vương nước bọt, cô nhìn sang Vĩ Kì ngồi trước mặt mình. Sau cái hôn nồng nàn vừa rồi, hai người họ đều yên lặng. Không ai nói gì.
Hải yêu này...nói đúng hơn là không dám nói thiệt. Nhìn sự băng lãnh tích tụ trong đôi mắt của người đàn ông đó, cô sợ mở lời trước thì ngay tức khắc bị anh ta giết lắm.
Còn Vĩ Kì hở? Anh ta không nói chắc tại bản chất ảnh vốn ít nói rồi.
Thế là cả hai người họ đều chìm trong im lìm. Không khí nhu hoà trong căn phòng đương nhiên không hề bị hai con người này ảnh hưởng. Tầm mắt Thánh Âm nhìn đến chậu hoa lưu ly đặt trên bệ cửa, cạnh đấy là tấm rèm vải trắng bay nhẹ. Hương hoa lưu ly lọt nhẹ vào mũi cô. Cuối cùng, Vĩ Kì khoanh tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Anh cần nghe lời giải thích."
Thánh Âm hướng mặt về phía anh, nhíu mày suy tư: "Anh ơi, chúng ta đang ở trong nước phải không?"
Kì lạ thay, anh ta có trả lời cô: "Ừ".
Sau đó tiếp tục dùng con mắt vô cảm của mình dán lên người tiểu yêu tinh.
Thánh Âm liếc đến cái giò bị thương của mình, hai ngón tay