Thánh Âm tuy hơi đa nghi song vì tính tò mò nổi lên. Cô bèn chạy ra nhận hộp bưu phẩm từ tay ông quản gia. Thầm đo ước lượng, cảm thấy chiếc hộp này thế mà thật nhẹ nhàng.
Trên tờ giấy dán đi kèm chỉ có...một hình trái tim nhỏ xinh cute đầy đáng yêu.
Quản gia sau khi hoàn thành xong phận sự của mình thì rất thức thời lăn ra ngoài. Khi mà Thánh Âm cầm hộp bưu phẩm trở lại ngồi cạnh Vĩ Kì. Người đàn ông đấy mới dời tầm mắt từ màn hình điện thoại sang nhãn giấy, nhướn mày: "Ai gửi đấy?"
Thánh Âm lắc đầu: "Em không biết."
Cô không có để lộ địa chỉ nhà riêng, fan lại càng không biết mặt cô. Nên khả năng cao là không phải họ gửi cái này?
Thế nhưng là ai nhỉ?
Vĩ Kì buông điện thoại trong tay xuống, mắt lạnh đăm đăm nhìn cô: "Mở đi thì biết."
Thánh Âm ngập ngừng, cô thật sự không muốn mở đơn hàng này trước mặt anh. Nhỡ đâu bên trong là cái gì...khụ...khụ...không đúng thì sao. Tên này mà nổi cơn điên thì khó khiến anh bình tĩnh lắm. Ôm hộp bưu phẩm trong tay, Thánh Âm cười gượng: "A Kì để em lên phòng lấy dao rạch giấy đi. Chiếc hộp dày thế này sao có thể dùng móng tay cắt chứ."
"Thế à?" Nghe lời nói đểu giả của cô, Vĩ Kì rút ra từ thắt lưng một con dao ngắn. Rút dao khỏi vỏ, anh đặt lên bàn: "Cái này đủ sắc chưa?"
Nhìn lưỡi dao sắc bén bóng lộn kia, Thánh Âm líu lưỡi: "Đủ đủ rồi ạ."
Chết tiệt! Sao dạo gần đây Vĩ Kì nhỏ nhen thế chứ?
Bản tính phong độ của một người đàn ông bay đâu mất rồi???
Vĩ Kĩ coi như không thấy sự bất mãn của Thánh Âm. Đưa dao nhỏ cho cô: "Mở đi. Không phải em muốn xem trong đó có gì à?"
Tay Thánh Âm run rẩy, xém nữa cắt qua ngón tay mình. Này chàng trai! Câu nói này của anh lên sửa lại. Người muốn nhòm ngó xem trong này có gì rõ ràng là anh mới đúng!. Ngôn Tình Sắc
No, not me!
Thánh Âm hết cách, cuối cùng cô vẫn đành phải mở kiện bưu phẩm này trước mắt Vĩ Kì. Băng keo dán dính quá độ, tiểu yêu tinh cũng không nề hà gì mà trực tiếp ác độc đâm mạnh một dao, rạch một đường dài tới viền hộp. Ngay sau đó, một mùi hương thơm nồng ngan ngát xộc vô mũi cô ấy. Hun cho Thánh Âm không kìm được mà nhăn mặt...
Mở tung nắp hộp. Trong đấy là một bó hoa tử đinh màu tím rạng ngời. Nó sẽ đẹp hơn nữa nếu mùi hương không nồng nặc đến khó thở vậy.
Thánh Âm nhấc bó hoa tử đinh ra khỏi hộp, để nó xuống mặt bàn. Tiếp tục mò xem dưới hạt xốp mềm trong hộp còn đồ gì không. Nội tâm cô ấy âm thầm vỗ ngực đầy nhẹ nhõm, thiệt