Yến Vô Sở bị dẫm đau đến mức không thể nói lên lời. Thấy vậy, Yến Ngụy đành phải cúi đầu giải thích dùm.
Nhưng quả thật là gã không biết phải giải thích như thế nào...
"Mẫu hậu, thực chất chuyện đây không phải là..." Ngụy quân tử đành phải cố gắng áp chế lửa giận của Thánh Âm. Chỉ là vị sủng hậu nương nương này không hề có hứng thú với lời gã ta nói, trực tiếp móc từ ống tay áo chiếc roi da. Quăng thật mạnh vô người gã. Yến Ngụy bị roi gai quất vào người, song dáng đứng vẫn thẳng tắp y cây trúc. Chỉ là chân mày khẽ nhíu kia đã biểu lộ rõ cảm xúc mà gã che giấu.
Thánh Âm ngồi nghịch cây roi trong tay, gương mặt xinh đẹp tràn ngập hứng thú. Nhưng lời nói ra khỏi mồm lại phi thường cay nghiệt: "Bản cung có hỏi Kính vương đâu mà ngươi phải trả lời. Không lẽ ngươi là chó đáp lời thay của Sở vương à?"
Lời nói này...có chút quá đáng lắm!
Nhưng đây mới chính là dáng vẻ của tiểu yêu tinh khi đối diện với người mình ghét à nha.
Đến cả tức giận cũng mang một hương vị mê người như vậy, bảo sao Lưu Tổ Đế không say đắm nàng đây.
Yến Ngụy bị chặn họng, đành câm nín. Gã cúi đầu thấp xuống, che đi sự tàn bạo nảy sinh nơi đáy mắt.
Sống đến ngần này tuổi, đám công tử ca này giờ mới học được thế nào là ỷ thế hiếp người chân chính. Hoá ra những việc xấu xa bọn họ làm bên ngoài trước đây cũng chỉ như trò mèo đối với Yêu hậu này mà thôi.
Thanh âm từng nhát từng nhát roi chan chát ma sát với da thịt. Vương quản sự sợ đến mức muốn ngất, nhưng khi nhìn thấy hai đại thần thị vệ đứng cạnh với dáng vẻ lạnh lùng, ông ta vẫn không dám.
Thánh Âm vung roi đánh người đến thoả thích, cho đến khi mà lớp áo của Yến Vô Sở rách ra một mảng máu tươi, nàng mới chịu dừng tay.
Yến Vô Sở đúng là ngu người hết chỗ nói mà. Trong tình huống thế này rồi mà hắn vẫn còn khẽ ngẩng đầu trợn mắt u oán nhìn Hải yêu nữa chứ. Thánh Âm bắt gặp ánh nhìn đấy, nụ cười trên môi nhuốm thêm vẻ cay độc. Không nề hà gì, nàng liền quất thêm phát roi nữa vô mặt hắn ta. Kiểu này thì gương mặt đẹp trai trẻ trâu của Yến Vô Sở bị hủy mất.
Vắt chéo hai chân đầy ngang tàng, Thánh Âm gẩy gẩy đôi móng tay được chau chuốt tinh xảo. Môi mọng hé mở: "Nhớ năm đó Mộc Thuần Khanh cũng nhìn bản cung với ánh mắt vậy. Bản cung hoảng quá, liền lỡ tay giáng phi vị cho nàng ta phi xuống làm Tiệp dư. A hoàn thân cận thì đem đi làm (*)Nhân trư. Sở vương quả thật rất giống mẫu phi ngươi. Bản cung mà không đưa ra hình phạt thích đáng thì phụ lòng Mộc Tiệp dư quá rồi."
(*) Nhân trư: “Người lợn” thực chất chính là một loại cực hình vô cùng dã man: chém đứt tứ chi, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai để làm điếc, dùng thuốc độc đổ vào họng. Sau đó cắt lưỡi, khiến cho nạn nhân mất đi khả năng nói.
Như vậy nạn nhân chỉ còn là một