Hoàng hậu ở trên cây cùng tiểu hoàng tử...?
Đám người ở đây tuy một bụng dạ khó hiểu nhưng quy tắc thì vẫn phải thực hành. Cùng nhau nghiêng người hành lễ: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Thánh Âm cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình bị bay sạch hết rồi. Nhìn lũ người đang quỳ xuống dưới đất nọ, nàng không vội cho đa lễ đâu. Ít nhất cũng phải đợi có thang đã.
Hoàng hậu không nói đa lễ, tuy mọi người cúi mình tới mỏi lưng song vẫn không ai dám than oán một câu. Tay Thánh Âm phất phất chiếc quạt giấy, hứng thú quan sát vẻ mặt hoa dung thất sắc của Bạch Liên Hoa và hào quang chính nghĩa. Mở mồm đầy hứng chí: "Đích xác là vậy, bản cung cùng Hành nhi đều đứng đây chứng kiến mọi chuyện xảy ra. Không biết từ khi nào sân vườn hoàng cung là chốn để hai ngươi chơi đùa rồi, hả?"
Hai ngươi này, là đang nhắm tới Bát công chúa cùng Vân Khinh.
Không ai trông thấy biểu cảm của Vân Khinh, ả ta vẫn luôn cúi đầu trong vòng tay của Kính vương. Nhưng Bát công chúa sắp xỉu up xỉu down tới nơi rồi kìa. A hi hi! Ai mượn ẻm nhảy ra thực thi công lý fa-ke chứ!
Mẹ nó! Đã ngu còn cứ thích thể hiện! Tiểu yêu tinh ghét nhất thể loại này.
Nào, để bản cung thân ái tiễn ngươi ra chuồng gà ở.
"Mẫu hậu...mẫu hậu, con thực sự..." Bát công chúa lúc này trong lòng đã hối hận đến thối ruột rồi. Có ai ngờ đâu Hoàng hậu ra ngoài đi dạo Ngự Hoa Viên lại leo lên cây chứ! Đừng nói là ẻm ta, đến cả đám tiểu thư khuê các, công tử thế gia ở đây cũng đâu ngờ tới.
Bậc mẫu nghi thiên hạ...đi leo cây nhìn trộm...
Thánh Âm nhíu mày nhìn Tiểu Bát ban nãy còn ngầu lòi giờ trở nên ỉu xìu y quả bóng xì hơi: "Đừng gọi bản cung hai chữ mẫu hậu. Bản cung nghe không nổi."
Nàng nói nghe không thấm là thật. Cả cái hậu cung này ngoại trừ Thất hoàng tử Yến Hành ba tuổi, Lục hoàng tử sáu tuổi và Thất công chúa bảy tuổi ra là được gọi nàng là mẫu hậu thôi.
Đám con còn lại của Lưu Tổ Đế toàn một lũ to đầu cả rồi, mà bản cung năm nay tuổi mới đương mười tám. Gọi mẫu hậu nghe muốn ngất lắm.
Bát công chúa tưởng Hoàng hậu là không dung nổi hai chữ mẫu hậu do mình nói ra. Thân tâm càng thêm run rẩy. Ẻm vẫn không quên lời mẫu nương căn dặn trước đây...
"Tiểu Lam, trong cung này con có thể vô tình đắc tội với Mẫn Quý phi, không may làm trái ý phụ hoàng...Điều gì xảy ra đều không sao cả. Nhưng nương thật lòng khuyên, đừng bao giờ đối đầu với Hoàng hậu nương nương..."
Khi ấy, Bát công chúa vẫn không hiểu vì sao mẫu thân phải nói thế...
Và cho tới bây giờ, ẻm ta vẫn không hiểu =))).
Không hiểu cũng tốt, hiểu rồi chẳng làm sao cả.
"Nương nương, con..." Bát công chúa đáng thương muốn há mồm giải thích. Chỉ là người phụ nữ đứng trên cây nọ không hề muốn nghe. Nàng ấy xua xua tay, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn: "Câm miệng, chính mắt bản cung thấy ngươi đứng đây mồm mép thế nào rồi. Không cần phải giải thích, giải thích mất thời gian."
Nói đến đây thôi, Thánh Âm liền không quan tâm tới vẻ mặt hối hận muốn chết của Bát công chúa nữa. Nàng nghiêng đầu