Tiệc vui rồi sẽ đến lúc tàn...
Hoàng hôn rực màu lửa đỏ dần dần ngả về phía Tây, từng áng mây bồng bềnh trôi giữa bầu trời. Ngồi trên xe ô tô chuyên dụng, Thánh Âm tay chống cằm nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Hiện giờ cô đã thay một bộ quần áo khác trông gọn gàng hơn. Do muốn về biệt thự sớm để nghỉ ngơi, nên Thánh Âm đã xin phép ba mẹ chồng tha về trước...
Đừng hỏi vì sao cô đi xin cha mẹ chồng thay vì xin tên chồng mới cưới kia...
Chỉ sợ chưa kịp hỏi anh ta, đã bị ánh mắt của ảnh đóng băng rồi...
Hù, nhân loại gì mà trông hung thế?
"Phu nhân, tới biệt thự rồi ạ." Bánh xe đã dừng tự khi nào. Trời gần như ngả về sắc tối, tài xế nghiêng người cung kính thông báo. Xuống xe, chạy ra mở cửa sau. Bác tài cúi người nghiêm chỉnh, ra hiệu tư thế mời. Mỉm cười gật đầu cảm ơn một tiếng, Thánh Âm tay cầm túi xách dời đi...
...
Mệt mỏi đá bay đôi giày khỏi chân, ném túi xách lên ghế sô pha. Cô nàng vốn định chạy vào phòng ngủ ôm gối đánh một giấc nghỉ ngơi. Ai dè bị cảnh tượng trong phòng ngủ chính doạ cho phen há hốc mồm...
Cái quần què gì đây?
Căn biệt thự này là khi bay tới (*)L.A chuẩn bị hôn lễ, thì hai bên gia đình để cho Thánh Âm ở trong này cho đến ngày được xách vào lễ đường. Thực ra mà nói thì, từ khi tới L.A, cô còn chưa có gặp mặt anh chồng sắp cưới của mình bao giờ đâu. Điện về cho ba mẹ mình bên Trung Quốc, hai kẻ đó chỉ bảo...Vĩ Kì làm việc trong quân đội gì đấy...
(*)L.A: Viết tắt của địa điểm Los Angeles.
Trăm công ngàn việc, nên không có về gặp mặt vị hôn thê đáng thương này được...
Thánh Âm nghe xong, bĩu môi dè bỉu...
Bớt xạo chó đê!
Căn bản là tảng băng đó không muốn gặp bổn yêu tinh thì có!
Trong tiềm thức, chỉ cần khi nghe đến hai chữ "Vĩ Kì", là Thánh Âm sẽ luôn liên hệ với hình ảnh cục băng lạnh lẽo bên Nam Cực...
Cô còn tự hỏi bản thân, với khí chất có thể ngưng đọng không khí này của Vĩ Kì. Liệu có ai dám nói chuyện với anh ta quá hai câu không đây?
Chắc hẳn là không đi...
...
Trở lại với câu chuyện căn phòng ngủ hiện giờ, kinh ngạc nhìn đống hạnh nhân, hoa hồng rải rác khắp nệm trắng. Tạo thành hình trái tim đầy ngọt ngào, lãng mạn cho một đêm tân hôn tuyệt vời. Rèm cửa trang trí màu đỏ tung bay trong gió đêm. Đã vậy, ở bên bệ cửa sổ còn thắp một hàng nến cốc lung linh, rực rỡ nữa chứ...
Má nội nó! Nhìn mà đau cả mắt!
Chỉ sợ đây chính là trò mà ba mẹ chồng cô bày ra nhằm tăng cao tình thú cho đêm nay đây mà.
Bỗng dưng Thánh Âm cảm thấy may mắn khi mình là người chứng kiến khung cảnh lãng mạn đầy buồn nôn này trước. Cô không muốn tưởng tượng ra vẻ mặt của Vĩ Kì khi thấy cảnh tượng này đâu...
Mà anh ta có bao giờ trở