"Đúng vậy, tại hạ tên Linh Âm." Thấy Yến Mặc nói mãi không ra một cái tên, Thánh Âm gật đầu nói lại.
Nàng cũng không hề lo lắng nếu thằng nhóc này đi tố tội với cha nó. Cùng lắm cho một liều độc câm là được.
"À, thế Linh Âm công tử! Tại sao công tử phải đứng ở đây?"
"Gặp một con chó điên rồi bị ả cắn thôi. Bản công tử lui đi đây." Phất phất chiến phiến che nửa gương mặt, Thánh Âm cà là phất phơ trả lời.
Trước mặt hai vị đại thần mà dám xưng "bản công tử", người nam nhân này chỉ sợ không dễ dây vào. Nội tâm vị cô nương đang điên cuồng run sợ, nhưng để hoàn thành vở kịch này, nàng ta bắt buộc phải diễn.
Đôi đồng tử tím nhạt của Thánh Âm hết liếc sang mặt băng Yến Đà Lôi cùng Vân •Bạch Liên Hoa• Khinh. Nội tâm tràn ngập cáu giận, có xúc động muốn đem hai người này trói lại ném vào lồng heo thả vô sông. Tại sao, tại sao nhiệm vụ nhất thiết phải khó như vậy hả???
Yến biến thái là Đại Cường. ( Gián khổng lồ =)))
Bạch Liên Hoa là Tiểu Cường.(Gián nhỏ =))))
Đôi này mà kết hợp với nhau chắc sẽ thành (*)Đội quân Cường Cường mất. Như thế thì có lên trời cũng không hoàn thành nhiệm vụ được!
(*) Đội quân Cường Cường: Đội quân Gián Gián. ( Sự tôn vinh của loài gián ????????????.)
Thế là con cá đáng thương này lại réo tên hệ thống chủ: "Hệ thống..."
[ Cố lên túc chủ! ] Không biết vì thấy nàng quá ngu xuẩn hay là lòng thương hại của nó đột ngột trỗi dậy, hệ thống chủ said: [ Giết được một người coi như cô thành công một nửa. ]
"Thế cũng được?"
[ Tất nhiên là được. ] Nhưng Vân Khinh cũng là khí vận chi nữ của thế giới nốt.
Câu này, hệ thống chủ giữ trong bụng chứ không có nói ra khỏi mồm. Nó rất rất đau đầu vì mấy ngày nay túc chủ cứ động tí lại gọi hồn nó trở về. Chi bằng nhét cho cô một viên kẹo ngọt, để cô tạm thời yên lặng một thời gian. Đúng như nó dự đoán, thái độ của Thánh Âm sau đấy cũng hoà hoãn hơn nhiều. Ừm...Nhìn Yến biến thái cùng Bạch Liên Hoa cũng có cảm giác thuận mắt vô cùng.
Nhưng nàng vẫn rất không vui khi cô ả tên Vân Khinh kia vẫn ngay dưới mí mắt nàng nhảy nhót. Không giết được Yến biến thái thì ta phải giết được Bạch Liên Hoa.
Bị ánh mắt bất thiện của Hoàng hậu nhìn chằm chặp, Vân Khinh cúi gằm mặt. Núp ra sau lưng Thái tử, bộ dạng yếu nhược tựa búp bê thủy tinh ngậm trong miệng liền tan. Yến Mặc đương nhiên cũng biết rõ ngày trước giữa Hoàng hậu cùng Vân Khinh đã nảy sinh mâu thuẫn gì, ánh mắt lập loè ý vị, che chắn cho mỹ nhân. Trên mặt y ta vĩnh viễn là ý cười lạnh nhạt cùng ôn hoà. Tầm mắt bắn về phía Lão Tú Ông đứng ăn dưa nãy giờ: "Lâu chủ, có thể bảo cô nương này xê dịch ra chỗ khác trong hành lang không? Ta thực sự không thấy lối ra rồi."
"Được." Lão Tú Ông phẩy cái, ống tay áo tung bay. Hương hoa cúc nồng nặc xộc thẳng vô mũi Yến Mặc. Thái tử kìm nén không đánh mất hình tượng mà hắt xì hơi một cái, lui về sau một bước. Truyện Hệ Thống
Vị cô nương đó liền bị hai ông bác lực điền đi từ tầng một lên, kéo cổ xuống. Trước khi sắp bị xách xuống tầng, còn rất không cam lòng kêu ầm ĩ: "Linh Âm, chàng không thể đối xử vậy với ta. Ta có ngọc bội đính ước, ta có ngọc bội đính ước chàng trao cho ta khi ấy!"
Nàng ta gào thét,