Editor: Công tử như họaBeta: Aki ReGió thổi nhẹ nhàng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào lòng người.
Đôi giày màu trắng của Dư Duyệt đạp lên đá xanh, trên người cô là chiếc quần jean đơn giản, phía trên tay áo là hình lá sen.
Gương mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt đào hoa rực rỡ, ý cười nhợt nhạt hiện rõ trên môi.
Nếu như không phải bộ quần áo cô đang mặc trên người thì cô chẳng khác gì tiên nữ đi lạc vào trần gian.Bỗng nhiên, âm thanh nhẹ nhàng du dương của dương cầm truyền tới, vòng qua rừng cây nhỏ, đi thẳng vào lòng người, giống như gió nhẹ thổi qua, giống như tiếng suối trong tranh.Ý cười nơi khóe miệng của Dư Duyệt dần dần nồng đậm hơn, cô men theo tiếng đàn đạp chân bước về phía trước, cùng với tiếng vang nhỏ của lá cây bị gió thổi, một khúc nhạc tự nhiên lượn lờ bên tai.Sau rừng cây nhỏ chính là một biệt thự kiểu nhỏ, thường xuân xanh biếc bò đầy vách tường, mấy đóa hoa bìm bìm không chịu yếu thế nở rộ, lay động đón gió, giống như cũng vì tiếng đàn mà say mê.Dư Duyệt nhẹ đẩy cửa ra, đi lên tầng hai, cửa phòng tầng hai cũng không đóng, màn lụa bên cạnh cửa sổ màu trắng bay múa, có một người đàn ông dịu dàng chìm đắm trong ánh nắng mặt trời, đôi tay thon dài đang không ngừng phiêu du trên phím đàn.Dư Duyệt cười khẽ, chạy nhẹ tới trước bàn, lấy đàn violon ra, ngón tay ngọc ấn vào huyền cầm, tay phải khẽ nhúc nhích, tiếng đàn uyển chuyển thanh thúy phát ra, hợp với âm thanh của dương cầm, chỉ cần vài giây, hai tiếng đàn đã hòa làm một, giống như một chỉnh thể, tiếng đàn linh động đưa người ta vào một thế giỡi tĩnh lặng yên bình, nhưng lại mỹ lệ đẹp đẽ.Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Dư Duyệt chậm rãi mở mắt ra, xoay người, cười nói: "Thật ngại quá, lại tới muộn.""A." Người đàn ông ngồi trước dương cầm khẽ cười một tiếng, tiếng cười so với tiếng đàn còn réo rắt du dương hơn, mang theo sự trầm tĩnh vốn có của đàn ông, dễ nghe êm tai, hắn đứng dậy, đón lấy ánh nắng, tóc mái trên trán lay động theo gió, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, quần áo đơn giản phối hợp ở trên dáng người có tỉ lệ hoàn hảo như hắn lại khiến cho người ta có cảm giác như người mẫu.
Hắn nhìn về phía Dư Duyệt, môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt màu lam nhạt như hồ nước trong vắt, ôn nhu bình tĩnh."Lại đi dạo trong rừng đúng không?""Không khí sáng sớm rất tốt, muốn đi dạo nhiều một chút." Dư Duyệt cũng không xấu hổ, một bên vừa cất đàn violon đi, một bên vừa cười gật đầu nói."Nhưng mà anh đến cũng quá sớm.""Để cho người phụ nữ của mình chờ đợi cũng không phải là hành động thân sĩ." Người đàn ông kia, cũng chính là Quân Tử Hi, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đi tới bên cạnh cái bàn trên ban công, mở hộp đồ ăn ra, lấy mấy thứ bên trong cùng với một ít cháo ra ngoài."Tay nghề của dì Lâm à?" Dư Duyệt thăm dò hắn từ phía sau, ánh mắt trong trẻo yêu thích, vui sướng hỏi."Ừm." Ánh mắt Quân Tử Hi chứa đầy ý cười, gật đầu, kéo ra ghế dựa cho cô."Cảm ơn." Dư Duyệt ngồi xuống, mở miệng cười hỏi, "Dì Lâm trở về từ Y quốc khi nào vậy?""Ngày hôm qua.""Thế sao hôm nay anh lại thành chân sai vặt cho dì ấy vậy?"Quân Tử Hi: "...""Xem ra là lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú." Quân Tử Hi ngồi về phía đối diện cô, nhàn nhạt nhìn cô một cái, cầm lấy muỗng nhẹ nhàng quấy cháo, chậm rãi nói, "Lần sau để không làm phiền dì Lâm nữa, vẫn nên để nhà ăn bên kia đưa đồ tới đây là được.""Phốc." Dự Duyệt không khỏi cười ra tiếng, ánh mắt đào hoa chứa đầy ý cười, thật lại giống như giả vờ nói: