Dạ Thành không ngờ cô lại nói như vậy.
Hắn cười hỏi: "Vì sao ngươi lại chọn ta?"
Hiện tại bất kỳ hoàng tử nào cũng đáng tin hơn hắn.
Trong khi đó người như Mai Hạ hoàn toàn dễ dàng bắt tay với Thái tử.
Một phế nhân như hắn có lợi gì? Thiên tài mà suy nghĩ ngốc nghếch thật.
Chẳng ngờ, Mai Hạ lại nói: "Không, bởi vì thân nữ biết điện hạ mới là người mạnh nhất"
Dạ Thành giật mình nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh và kiên quyết của Mai Hạ.
Lời cô vừa nói ra không phải nịnh nọt dối trá, không có bày mưu tính kế mà là sự chân thành.
Cô thực sự cảm thấy hắn là người mạnh nhất và lựa chọn về phe hắn.
Dạ Thành không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên từ khi hản ngã xuống bùn đất, có người đứng trước mặt hắn, không phải khinh thường hản là phế nhân mà là nói: "Ngài là kẻ mạnh nhất"
Bàn tay của hắn siết chặt lại.
Hắn đưa tay, vỗ đầu nàng nói: "Lời ngươi nói là thật?"
"Vâng"
Cô đáp.
"Vậy thì...!
Mai Hạ, sau này dù có chuyện gì xảy ra, tốt nhất đừng hối hận vì đã vê phe của ta, cũng đừng hòng phản bội"
"Tuyệt đối không có chuyện đó"
Dạ Thành bật cười, không phải cười lạnh, châm chọc mà là cười lớn.
Cô gái này sao lại hợp ý hắn vậy nhỉ? Mai Hạ không hiểu gì, nhìn hắn đột nhiên cười bay cả hình tượng.
Cô nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ?"
"Ừ, được rồi.
Ta thề rằng, chỉ cần ngươi đứng về phe ta.
Ta còn sống một ngày, ngươi nhất định sẽ không bị ai bắt nạt"
Mai Hạ cười cười, xem như mục đích đạt thành.
Cô lấy trong ống tay áo một lọ đan dược, nói: "Xem như đây là quà gặp mặt của thần nữ đi"
Mùi dược thơm dịu làm Dạ Thành kinh ngạc, nhận lấy rồi đổ ra tay.
Ba viên đan dược nhất phẩm rơi ra, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Thực sự là đan dược nhất phẩm? Thứ mà Đức Tâm chỉ cần luyện được một viên đã kiêu ngạo khoe khắp phủ? "Điện hạ câm tạm đi.
Sau này ta sẽ cho ngài thứ càng tốt hơn nữa"
Mai Hạ nói.
Các vị