Khánh Phong ngẩn người, không ngờ yêu cầu của đối phương lại là như vậy.
Ngoài những luật mới giúp dân chúng sống tốt hơn, có một điều luật kì lạ đã được thêm vào: Buổi tối, mỗi nhà đều phải đốt đuốc.
Anh không hiểu lắm, vì sao lại thêm điều này.
Giây sau, anh đã biết được đáp án.
Dạ Thành thở dài, chắp tay sau lưng lấm bẩm: "Nàng ấy sợ tối lắm.
Lỡ mải chơi về muộn, không có ánh sáng nhất định sẽ rất sợ hãi.
Trong lúc trẫm chưa tìm được nàng, ít nhất đèn đuốc sẽ giúp nàng cảm thấy an tâm hơn"
Dạ Thành giống như chìm vào suy nghĩ của mình, không để tâm tới Khánh Phong, hắn tiếp tục thì thầm: "Còn nữa, cho trồng nhiều cây lộc vừng vào, như vậy có thể nhắc nhở nàng đừng quên mất trầm"
"Đúng rồi, hai cây trong sân của trẫm tuyệt đối không được chặt."
Dạ Thành dặn dò rất nhiều, cuối cùng lẳng lặng mà rời đi.
Khánh Phong lên ngôi vua, chuyển tới điện của vua ở mới biết, hai cây mà Dạ Thành nói là gì.
Trong Điện Càn Khanh của hẳn, có trồng một cây lộc vừng cao lớn, dưới gốc có một cây mai nhỏ.
Theo thời gian, hai cây ngày càng cao lớn, song hành trưởng thành.
Thật giống như một cặp nam nữ vai kề vai, trải qua bãi bể nương dâu vẫn chẳng tách rời.
Rất nhiều năm sau, ở một vùng quê nhỏ, có một ông lão ngồi dưới gốc cây lộc vừng.
Đó là một người đẹp lão, khí chất không tâm thường, người lớn không nhìn ra tu vi của ông, thầm nghĩ có thể là cao thủ ẩn cư nào đó.
Đám trẻ con tò mò nhìn ông, thầm nói thật giống ông Bụt mà mẹ hay kể.
Có cô hàng nước dưới gốc đa thấy vậy, cười nói: "Ông ơi, lại qua hàng nước của cháu mà ngồi.
Cái cây ấy mới trông, che được bao nhiêu nắng?"
"Không cần, lão chỉ thích lộc vừng thôi"
Ông cười đáp.
"Này, ở đây có một luyện đan sư tới chơi không? Nàng ấy rất xinh đẹp, đuôi mắt có nốt ruồi son"
"Dạ không.
Nếu luyện đan sư tới chỗ này thì quý