Tuy hai thế giới trước Mai Hạ sống trong nhung lụa, có thân phận không tâm thường nhưng trên danh nghĩa là một "tiểu thư", cô không thế sống quá tùy ý và thoải mái.
Bởi vì chỉ cân sai sót một chút, cũng sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cô.
Lần này cô là một phù thủy, không cần phải lo lắng tới hình tượng của mình như thế nào.
Cô muốn trải nghiệm những chuyện trước đây cô chưa từng làm và chưa dám làm.
Đức Mạnh nhìn ra suy nghĩ của cô, bật cười nói: "Hóa ra là một bé ngoan muốn học đòi quậy phá"
Hắn biết mà, cô không phải người kiêu căng phách lõi như như bản thân cô đang cố thể hiện.
Mai Hạ không tức giận vì lời trêu đùa của hắn.
Cô trèo lên xe, nắm lấy áo khoác của hắn.
Đức Mạnh bật cười, lái xe ra ngoài.
Hắn đưa cô ra bờ hồ, thỏa mãn nguyện vọng ăn kem ngày đông của cô.
Họ nhìn mặt hồ dập dềnh sóng nước, ánh đèn hắt lại làm mặt hồ lấp lánh như dát vàng.
Các cặp đôi đi qua đi lại, phát "cơm chó"
cho thiên hạ.
Mai Hạ nhăn mặt, tỏ vẻ không muốn nhận.
Đức Mạnh lại chở cô đi tiếp, tới một con đường vắng vẻ, hắn bắt đầu tăng tốc.
Cô giật mình, ghé vào lưng hắn nói: "Gì đấy? Sao tự dưng đi nhanh thế?"
"Bé ngoan chắc chưa được thử cảm giác chìm vào tốc độ đâu ha? Hôm nay tôi cho cô chơi đủ"
Đức Mạnh cười lớn nói.
"Yên tâm, tay lái của tôi vững lảm.
Tôi có phải người thường đầu.
Dù có thế nào tôi cũng kéo cô nhảy khỏi xe được"
Hắn đi chậm lại, kéo tay cô vòng qua eo mình, nói cô ôm chặt rồi bắt đầu phóng đi.
Mai Hạ đúng là chưa bao giờ trải nghiệm cái gọi là "thú vui đam mê tốc độ"
cả.
Cô thấy những chiếc xe phóng nhanh lướt qua chỉ thấy...!
hơi sợ hãi.
Bây giờ cũng vậy, bên tai là tiếng gió rít qua, cũng may vừa rồi Đức Mạnh hạ kính mũ bảo hiểm xuống, nếu không gió quất vào mặt sẽ rát lãm đây.
Bên tai cô vang lên tiếng cười của hắn.
Hắn nhìn cô cười nham nhở, nụ cười gian tà này có chút giống cô khi chuẩn bị cho hắn lao vào một đợt