Mai Hạ bật cười, nói: "Không có lý do gì từ chối"
Đức Mạnh bật cười, bức tường ngăn cách họ đã bị phá tan.
Cô có hỏi hắn về tình hình những năm qua, qua lời kể, Mai Hạ biết được rằng hắn với nữ chính còn không tính là bạn bè.
Lý do vì từ lần đầu gặp mặt, cả hai đã thấy đối phương không hợp lắm.
Sau đó nữa, ai cũng theo đuổi mục tiêu của riêng mình, nên mối quan hệ cứ thế trôi tuột đi, không giao thoa gì nhiều.
Lúc này, hai người đang ngồi ngoài hiên nhà hóng gió.
Hiện tại đã vào hè, trời nóng nhưng Đức Mạnh không ngại nóng, cứ thích dính cô.
Lúc này hắn đang gối lên đùi của Mai Hạ, Hygge đang nghiên cứu ma thuật.
Vì anh có hứng thú nên cô đã đồng ý dạy anh những ma thuật cơ bản.
Bây giờ có lẽ đang ở trong phòng tập luyện.
Đức Mạnh ngẩng đầu nhìn cô, bật cười.
Cô nghe vậy cúi đầu nhìn, hỏi hẳn đang cười cái gì.
Hắn đưa tay chạm vào mặt cô, nói: "Cứ như mơ ấy.
Đột nhiên bình yên thế này cảm giác không thật"
"Làm sao? Không thích à?"
Cô hỏi lại.
"Thích chứ.
Có cô là thích"
Hắn cười cười, nghiêng đầu nhìn ra vườn hoa nở quanh năm của cô.
"Này, tại sao cô lại trông cây bằng lăng với cây lộc vừng trong vườn thế? Rõ ràng cô thích trồng cây ăn quả hơn mà ta?"
"Vì không muốn quên mất"
Cô xoa đầu hắn đáp.
Đức Mạnh luôn kêu ca rằng cô làm rối tóc hắn, thế nhưng khi cô xoa đầu hắn thì hắn lại trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.
"Mèo rõ ràng thích được vuốt ve mà còn chối"
Cô lẩm bẩm.
"Haha, cô không hiểu đâu"
Hắn cười nhẹ nhàng.
Lúc này, hệ thống nhảy ra nói: "Chủ nhân, con trai chỉ cho người con gái mình thích xoa đầu thôi."
Mai Hạ ngấn người, sau đó giật mình rụt tay lại.
Đức Mạnh không hiếu, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt của cô.
Hắn bật cười, sau đó ngồi dậy nói: "À đấy, tôi có cái này cho cô"
Hẳn rời đi trong chốc lát, Mai Hạ ngồi một mình nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
Trên đó như vẫn còn dư âm cảm giác mềm mại kia.
Đức Mạnh quay lại nhanh chóng, đưa cho cô một quyển sách cũ kỹ.
Nhìn bìa là biết sách về ma thuật, hơn nữa rất cổ xưa.
Mai Hạ kinh ngạc, không ngờ hẳn lại có thứ này.
"Cho có, không phải cô đang nghiên cứu ma thuật gì đó sao?"
Hắn cười rực rỡ.
"
Mong nó sẽ giúp được cô."
"Cảm ơn.
Sao anh lại có sách của phù thủy thế?"
Cô ngẩng đầu hỏi.
"Hừm, đây là bí mật"
Đức Mạnh nháy mắt.
Thực tế, hẳn đã lén đấu một trận tử chiến với tộc trưởng người sói.
Đồ cược chính là thứ quý giá nhất của đối phương.
Hẳn cược yêu đan của mình, đổi lại hẳn muốn quyển sách ma thuật lâu đời của đổi phương.
Cũng may hắn thắng rồi.
"Bao nhiêu năm nay cô nghiên cứu cái gì thế?"
Đức Mạnh ngồi khoanh chân lại hỏi.
"Thuật giả kim, biến đá thành vàng"
Cô đáp.
Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ nói cô viển vông.
Thế nhưng Đức Mạnh lại vỗ tay khen ngợi nói: "Gô giỏi quá!"
Mai Hạ không biết hắn khen cái gì, cô đã thành công đâu.
Thế nhưng hẳn lại cười nói: "Dám có mục tiêu vĩ đại đã là chuyện rất tuyệt rồi.
Bao năm qua cô còn không bỏ cuộc nữa, không phải rất giỏi thì là cái gì?"
Đức Mạnh rất hay khen ngợi cô như vậy, nhưng chưa bao giờ mang lại cảm giác nịnh hót lố bịch.
"Sao cô lại muốn biến đá thành vàng? Cô thích vàng à? Tộc của tôi có vài mỏ"
"Không không, tôi chỉ đơn giản là muốn làm điều gì đó mà chưa ai làm được thôi.
Mọi người sau này ai cũng biết tới tên tôi"
Đức Mạnh chống cằm nhìn cô, hắn thích nhìn cô như thế này, khi cô nói về những gì mà mình thích, đôi mắt của cô nàng sẽ sáng lên lấp lánh như sao trời.
Liệu có một ngày nào đó, khi nhắc về hẳn cô cũng sẽ như vậy không? Thật mong chờ tới ngày đó...!
Buổi tối, Đức Mạnh lại dẫn cô ra ngoài chơi.
Khác với ngày xưa hắn không biết gì về thế giới con người, bây giờ hắn còn quen đường sá hơn cả cô.
Ngồi sau xe hắn, cô nghe thấy giọng nói hòa lẫn với tiếng gió: "Này, sau này chúng ta cùng nhau đi phượt đi!"
"Đi đâu?"
Cô hỏi lại.
"Bốn phương! Tôi sẽ đưa cô đi khắp chốn, lên rừng xuống biển!"
Mai Hạ ôm chặt hắn hơn một chút, hô lên: "Được! Chúng ta cùng đi! Đi luôn bây giờ"
Đức Mạnh không nghĩ tới cô lại nói vậy.
Vốn là hắn chỉ hi vọng khi cô hoàn thành mục tiêu của mình