Mai Hạ ngẫm nghĩ, cũng gần đúng, vì thế gật đầu: "Ừ, nếu cái chết ập tới, chỉ còn một người ở lại"
Đức Mạnh bật cười: "Uầy, tưởng cái gì.Cái này dễ thôi.Nếu tôi là người đi trước, sao em lại biết chắc chắn rằng người em yêu sau này không phải là tôi chuyển kiếp? Nếu em là người đi trước, tôi nhất định sẽ tìm được em sau khi tái sinh"
Hắn hất cằm, khuôn mặt tự tin ngạo nghễ.
Đôi mắt ấy sáng lấp lánh như sao trời.
Hắn luôn vậy, có sự phóng khoáng và tự tin mà cô luôn ước ao muốn có: "Nếu chúng ta đã là dành cho nhau, dù dòng đời ngược xuôi thế nào cũng sẽ về bên nhau thôi.Chắc chắn kiếp trước tôi cũng rất thích em, vì ngay từ đầu tôi đã có cảm giác quen thuộc với em"
Mai Hạ giật mình, nghĩ về những thói quen hao hao của Đức Mạnh với những người trước.
Chẳng lẽ thực sự là như vậy? Có một người dù đã chuyển kiếp nhưng vẫn luôn bên cô? "Thật sự kiếp sau anh vẫn sẽ tìm được tôi sao?"
"Đương nhiên rồi"
Đức Mạnh xoa đầu cô cười đáp.
"Quan trọng là trước mắt, không phải tương lai mấy trăm năm sau.Em cứ lựa chọn để hiện tại cảm thấy hạnh phúc là được rồi"
Rất nhiều năm sau, trên con đường mòn nhỏ, có một cụ già chống gậy đi trước.
Quay đầu lại thấy cụ bà đang đứng ven đường, cầm một cây đũa thần vung lên.
Những bông hoa dại nhỏ bé ngay lập tức trở nên lớn hơn, lấp lánh đầy màu sắc.
Ông lớn tiếng gọi, bà mới chậm rãi theo sau.
Ông đứng lại chờ đợi đến khi bà đã sóng vai đi bên cạnh mình mới nói: "Mình à, tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi.Đừng có nghịch ven đường nữa."
Bà cụ cười, không để tâm lắm tới lời của chồng.
Bà nói: "Ông nói nhiều quá, tôi cũng biến ông thành mèo bảy màu bây giờ"
Đức Mạnh lắc đầu, hắn chỉ sợ không để ý một cái là không thấy cô đâu.
Bọn họ đã đi tới cuối đường đời, ở bên nhau lâu được phút nào thì hay phút ấy.
Hắn đưa tay nằm lấy tay Mai Hạ.
Bọn họ đã trở nên già đi, tuy cô có thể làm phép biến hai người trở về bộ dáng trẻ trung nhưng cô không làm.
Bởi vì trong mắt của họ, đối phương vẫn đẹp như thời trẻ xuân thì.
Họ yêu tất cả hình dáng của đối phương.
Mai Hạ mặc kệ để hẳn cần nhắn.
Bao nhiêu năm qua cô đã sớm quen.
Năm ấy cô thử dũng cảm một phen, đồng ý ở bên cạnh hắn.
Khỏi phải nói hắn đã vui tới mức nào.
Trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ đi, không còn nặng nề nữa.
Bọn họ vẫn sống cùng nhau, so với trước kia không thay đổi mấy.
Nhưng thực chất họ có thêm một liên kết chặt chẽ và linh thiêng: vợ chồng.
Mai Hạ chưa bao giờ hối hận về quyết định đó, những tháng ngày sau đều thức dậy trong ấm áp và đi ngủ trong ngọt ngào.
Bọn họ không có một tình yêu mãnh liệt như lửa, mà dịu dàng ấm áp như một dòng nước không bao giờ cạn.
Cả hai cùng dắt nhau về nhà, giờ họ không thích leo cầu thang nữa nên đã chuyển xuống sống ở tầng trệt.
Cả hai ngồi ngoài hiên, cô lắng tai nghe thấy tiếng ve trong vườn nhà.
Mùa hè tới rồi.
Cây hoa bảng lăng trong sân bắt đầu nở rộ, sắc tím dịu dàng xinh đẹp.
Cô nghiêng người dựa vào hắn, Đức Mạnh thích được cô dựa vào như vậy.
Cả hai cảm nhận được độ ấm và mùi hương của đối phương, trong lòng cảm thấy bình yên.
Chợt, Mai Hạ nói: "Mình ơi, cho tôi xin lỗi nhé."
"Hử? Có chuyện gì sao?"
Hắn cúi đầu hỏi.
"Tôi cảm giác giống như kiếp trước tôi phụ bạc với mình"
Nếu thực sự ba người là một.
"Sao mình lại nói thế chứ"
Đức Mạnh bật cười.
"Bây giờ mình không phụ tôi là được rồi.
Tôi tin mình không làm chuyện gì trái lương tâm, nhất định là do mình bất đắc dĩ thôi"
Lại nữa, hắn lại vỗ về cô như vậy.
Mai Hạ bất giác rơi nước mắt, nói: "Mình à, kiếp sau chúng ta phải tìm thấy nhau thật sớm nhé"
"Ừ, tôi sẽ đi tìm mình ngay"
Hắn nói.
"Nếu không, tôi nhớ mình chết mất"
Im lặng một hồi lâu, Đức Mạnh nói: "Mình ơi..
"Hử?"
"Tôi yêu mình"
"Tôi cũng yêu mình"
Đức Mạnh bật cười, lông ngực rung động.
Cả hai yên lặng hồi lâu.
Mai Hạ ngẩng đầu lên thấy mắt hắn đã nhắm nghiền lại.
Đôi khi hắn sẽ bất giác ngủ mất, nhưng cô biết lần này không phải.
Vì ngực trái của hắn không còn tiếng tim đập nữa.
Mai Hạ lau nước mắt.
Cũng tốt, nửa đời còn lại của hắn bình yên, khi chết đi