Editor ☘️: Lãnh Sam.
Vừa nghe được hai chữ hồ nước.
Sắc mặt Ngôn Tuyết nháy mắt trắng bệch.
Tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Ngôn Linh chú ý đến biểu cảm của cô ta, bất động thanh sắc cong cong môi.
Đáy lòng đã có đáp án.
Cái gọi là nhiệm vụ này không có gì quá khó khăn, chuyện ở hồ nước, đẩy nguyên chủ xuống, không ai khác chính là Ngôn Tuyết.
Mà phản ứng hiện tại của Ngôn Tuyết cũng đủ để chứng minh đáp án này.
Cô cười nhạo một tiếng, lời nói ẩn chứa châm chọc.
" Còn không đi, tôi liền phải báo nguy."
Ngôn Tuyết không thể tin tưởng nhìn cô, giống như là đã sợ hãi đến cực điểm, bước chân hoảng loạn lui về phía sau, cẳng chân đụng vào ghế dựa, phát ra tiếng vang, cũng không thấy cô ta liếc mắt một cái.
Ngược lại, hoảng hốt chạy đi.
Câu nói kia của Ngôn Linh, tựa như chính là cái ma chú.
Tuy rằng mọi người xung quanh thập phần tò tò, nhưng lại không đoán được chuẩn ý nghĩa của nó là gì.
Lục Mao lấy đủ dũng khí đi đến chỗ Ngôn Linh, muốn hỏi một chút , lại bị ánh mắt lạnh như băng sương của cô dọa sợ tới mức thành thành thật thật trở về chỗ ngồi của mình.
Sát khí ở đáy mắt lão đại, thật là đáng sợ!
Cả người còn đang run bần bật nè.
Buổi chiều tan học.
Ngôn Linh còn chưa ra khỏi cửa lớp, Phong Lâm đã đứng đợi ở bên ngoài.
Trong phòng học, mọi người đột nhiên cười vang một trận.
Ánh mắt tò mò qua lại bồi hồi giữa hai người.
Bọn họ là thật sự tò mò, rốt cuộc quan hệ của hai người này là gì.
Ảnh chụp đôi này nắm tay nhau, không ít người đều đã nhìn thấy.
Nhưng mà suốt mấy ngày nay, không ai đứng ra làm sáng tỏ, cái gì cũng không giải thích,liền cứ để mọi người tùy ý suy đoán.
Ai, đem quần chúng bọn họ làm mệt muốn chết rồi.
Đầu năm nay, làm quần chúng ăn dưa cũng rất mệt.
Ngôn Linh vẻ mặt bình tĩnh buông quyển sách trên tay xuống, mang theo điện thoại, nện bước vững vàng đi về phía Phong Lâm.
Ở thời điểm cô còn cách Phong Lâm nửa bước chân, Phong Lâm đột nhiên hướng về phía cô duỗi tay.
Hai người liền như vậy tự nhiên mà dắt tay nhau.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sóng vai rời đi.