Editor☘️: Lãnh Sam.
Vẻ mặt Ngôn Linh khó hiểu.
" Anh làm cái gì?" Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn về phía thùng rác.
Kia chính là bút ký hắn tốn không ít tâm tư tổng kết ra.
Ai lại trêu chọc hắn?
Phong Lâm rũ mắt, biểu tình không quá tự nhiên.
Hơn nửa ngày, thanh âm hắn rầu rĩ, "Về sau, về sau không cần học tập nữa."
Hắn suy nghĩ cẩn thận, đệ nhất đếm ngược liền đệ nhất đếm ngược đi.
Dù sao cũng không quan trọng cô có thể làm cái gì, về sau hắn nuôi cô, cô vui vẻ là được.
Vẻ mặt Ngôn Linh mộng bức.
" Có ý gì?"
" Chính là không cần học tập, não của em dung lượng có hạn, không, không cần lại nhớ mấy cái đồ vật lung tung rối loạn này đó, trong đầu của em, người cần phải nhớ đến chỉ có anh......"
Ánh mắt Phong Lâm nghiêm túc, hai tròng mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.
Thật lâu sau, Ngôn Linh rốt cuộc hiểu ý của hắn.
Nguyên lai, vẫn là vì việc trí nhớ của cô mà phát sầu.
Cô cười cười, duỗi tay đem mấy quyển bút ký kia từ trong thùng rác lấy ra, móc khắn giấy ở trong túi, thật cẩn thận lau một lần, bộ dáng nghiêm túc mà lại bất đắc dĩ.
" Phong Lâm, tôi biết anh sợ tôi quên mất anh, bất quá, tôi có thể nói chắc chắn rằng ở thế giới này, tôi nhất định sẽ không quên anh."
Ngôn Linh méo mó đầu, lại nói bổ sung.
" Tựa như khi dung lượng điện thoại không đủ, có lẽ tôi sẽ vì phóng thích không gian để chứa một số thứ khác mà cắt bỏ một ít thứ, nhưng là, nhất định sẽ có một chỗ, là chuyên môn vì anh mà chuẩn bị, chẳng sợ cắt bỏ, thì cũng phải theo ý của tôi, bỏ đi một số tin tức không quan trọng mà thôi, mà anh, liền tương đương là hồ sơ đã mã hóa trong điện thoại của tôi! Trừ tôi ra, ai cũng không nhìn thấy được, cũng không ai có thể xóa đi."
Hắn tổng cho rằng, cô không nhận thấy được sự thay đổi ký ức của bản thân mình.
Nhưng, hắn lại không biết, không ai hiểu tình huống của bản thân cô hơn chính cô.
Đến nỗi vì sao hắn biết ký ức cô có biến hóa, cô vĩnh viễn sẽ không hỏi, ai lại không