Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nhiệm vụ ban thưởng: Ta là hồ Ly tinh 17


trước sau

Lâm Tịch nhìn thấy người dẫn đầu trong bốn người đi vào, lập tức giật mình chỉ chốc lát, là Vệ Dặc Minh, tu sĩ áo trắng cướp yêu đan của nàng lúc trước, theo sát phía sau chính là Lưu Tồn Đức, tên tu sĩ áo đen mập lùn kia.

Vừa thấy hai người kia, trái tim Lâm Tịch lập tức giống như bị đao khuấy đảo vừa đau đớn vừa phẫn nộ.

Mặc dù Thập Thất còn chưa biết bất kỳ công pháp gì, nhưng dù sao cũng khổ tu trong nhiều năm, thậm chí đã từng thành công hóa hình, cho nên trong vô thức cơn oán niệm ngút trời hiện lên trên bản thể.

Lâm Tịch chậm rãi vận chuyển Ngưng Tâm Quyết, cuối cùng cũng khiến cơn oán hận ngập trời kia lắng xuống.

Vệ Dặc Minh bước nhanh đến bên người Nhâm Thiên Lý, rỉ tai nói vài câu với ông ta, sắc mặt Nhâm Thiên Lý hơi khựng lại, khẽ gật đầu, lại phân phó vài câu với Vệ Dặc Minh.

Trên đại điện đã có không sai biệt lắm gần trăm người, mặc kệ Lâm Tịch cố gắng như thế nào cũng đều không thể nghe được.

Mà lúc này đây có người rất bình tĩnh tới gần Lâm Tịch, giương mắt nhìn qua, hóa ra là Đoạn Tiểu Lâu.

Vẻ mặt hắn ta ngưng trọng ghé vào tai Lâm Tịch nói ra: "Hiện tại tình huống rất nghiêm trọng, trưởng lão vừa nói chỉ có người sở hữu huyết giới Dạ Hộc mới có thể sống sót ở trong đại điện. Trong tiểu động thiên có năm huyết giới, mỗi cái huyết giới có thể tạo thành bình phong bảo hộ nhiều nhất bốn người. La Sát cốc chúng ta chỉ có một cái huyết giới.."

Hắn ta không nói xong Lâm Tịch cũng hiểu được, hiện tại La Sát cốc tính cả trưởng lão kết đan cũng đã có bảy người, cũng nói rõ, có ba người sẽ bị vứt bỏ. Mà Đoạn Tiểu Lâu không có tư cách cũng không thể vì Lâm Tịch dùng danh sách vốn đã không đủ chỗ kia, cho dù hắn ta muốn dùng bản thân để đổi với Lâm Tịch, cũng là chuyện không thể nào, trưởng lão kết đan sẽ không đồng ý.

Khuôn mặt anh tuấn của Đoạn Tiểu Lâu vô cùng áy náy: "Ta đã cầu xin trưởng lão, ông ta nói "Phong tụ tập, nghiệp hỏa lên, không có huyết giới, chỉ có huyết tẩy, " đây là bài hát Dạ Hộc chân nhân lưu lại nhiều năm trước, tiểu động thiên Dạ Hộc chỉ từng xuất hiện hai lần, quả thật rất ít người còn sống đi ra ngoài, trưởng lão cũng biết rất ít, chỉ nói chú ý cửa đại điện, lúc cơn gió màu đen thổi lên, trong điện sẽ có dị động, nếu ngươi có thể kịp thời tranh thủ thời cơ đứng bên cạnh người có huyết giới, còn có một chút hi vọng sống sót. Ta.. Ta chỉ có thể giúp ngươi những thứ này."

Đoạn Tiểu Lâu nói xong chắp tay, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tịch một lát, mặc dù thấy không rõ tướng mạo, nhưng Lâm Tịch cảm thấy, người nam nhân bất lực này dường như muốn dùng ánh mắt khắc nàng ở trong lòng.

Lâm Tịch hỏi Đoạn Tiểu Lâu: "Huyết giới Dạ Hộc kia trông như thế nào?"

"Ta cũng không biết, chiếc nhẫn ở trong tay một vị sư muội đồng môn, trưởng lão không cho phép lấy ra xem. Ta đi đây, ngươi.. Cẩn thận! Nhất định phải còn sống!" Trong ánh mắt của hắn lộ ra đau thương cùng ân ý vô tận, Lâm Tịch cười rạng rỡ với hắn, mặc dù cách mặt nạ Đoạn Tiểu Lâu nhìn không thấy.

"Ta sẽ sống sót, không cần lo lắng cho ta." Cùng lắm thì để Cổn Cổn mang theo nàng trốn vào trong không gian. Tất nhiên, hiện tại Cổn Cổn chỉ có thể giấu nàng khoảng chừng nửa canh giờ, quá thời gian nàng vẫn sẽ bị không gian vứt ra, chẳng qua Lâm Tịch nghĩ đến cũng không sai biệt lắm đủ rồi.

Cốc Lương Hám mang theo hai đồng môn đang triền đấu cùng một con Ngân Giác Mãng cấp năm, pháp lực của ba người đã sắp khô kiệt, nhưng Ngân Giác Mãng cũng đã sớm vết thương chồng chất, trong mắt ba người đều lóe lên vẻ hưng phấn. Ngân Giác Mãng cấp bốn có giá trị bao nhiêu thì không cần phải nói, chỉ cần nội đan của một con yêu thú cấp năm đã có giá trị không nhỏ, huống chi là lớp vảy mềm mại ở vùng bụng Ngân Giác Mãng là tài liệu dùng để luyện chế hộ giáp hộ thuẫn rất tốt, mật rắn thì có thể làm thuốc, da rắn có thể luyện chế pháp y, ngay cả răng rắn cũng có thể dùng để luyện chế một số đồ chơi nhỏ.

Con Ngân Giác Mãng này đã bị bọn họ ép buộc phun sương độc hai lần, ba người đã dùng giải độc đan, chỉ cần lại khiến nó phun sương độc một lần nữa, trong thời gian ngắn nó sẽ không thể tiếp tục sử dụng kỹ năng này, như vậy cũng không thể tiếp tục uy hiếp bọn họ. Dưới sự phối hợp của ba người, trên cơ bản nó chính là vật trong túi bọn họ.

Mắt thấy Ngân Giác Mãng đã ngẩng cái đầu ba sừng lên cao, mở to miệng chứa đầy răng nhọn hình móc câu chuẩn bị phun sương độc ra, ba người vội vàng thi
pháp phòng thủ cho bản thân, kết quả Ngân Giác Mãng đột nhiên dừng lại, tiếp theo vậy mà lăn một vòng tại chỗ, trực tiếp đem cái đầu to của mình cuộn vào trong thân thể, dường như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp tới.

Ba người còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một cơn gió màu đen đảo qua, trước mắt ba người đột nhiên tối sầm lại..

Ngân Giác Mãng run rẩy lộ cái đầu ra khỏi xà trận mình tạo ra, quả nhiên trên mặt đất đã không còn bất kỳ dấu vết gì, trong mắt Ngân Giác Mãng mang theo kính sợ, kéo lấy thân thể mệt mỏi bò về hang ổ chữa thương.

Tình huống như vậy diễn ra ở rất nhiều nơi trong tiểu động thiên, cơn gió màu đen càn quét trong toàn bộ bí cảnh, thu hoạch sinh mệnh của tất cả tu sĩ.

Trong đại điện, Lâm Tịch dùng tinh thần lực thăm dò ra bên ngoài, một lực lượng ngập trời len lỏi khắp nơi hủy diệt toàn bộ, năm cột sáng đột nhiên xuất hiện tại năm phương hướng khác nhau. Lâm Tịch cảm thấy ngón giữa ở bàn tay trái bị xiết chặt, chẳng biết từ lúc nào phía trên đã đeo một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn không phải vàng cũng không phải ngọc nàng lấy được từ trên người thây khô kia.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp xuất hiện bên trong đại điện.

Hóa ra, ngoại trừ vị trí ở gần cột sáng, những nơi còn lại đều xuất hiện một ngọn lửa vô hình!

Ngọn lửa này gần như là hoàn toàn trong suốt, thấy vật liền đốt, người bị dính vào lập tức bị thiêu cháy, chỉ trong chớp mắt đã có mấy chục người bị thiêu cháy hơn phân nửa giống như ngọn nến, tình cảnh vô cùng quỷ dị, buồn nôn đến cực điểm.

Lửa này cũng kỳ quái, chỉ có lúc cháy ở trên thân người mới có thể trông thấy có ngọn lửa thiêu đốt, một khi bắt đầu thiêu đốt, liền đem người sống hóa thành máu loãng.

Đến lúc này Lâm Tịch mới phát hiện, trên mặt đất tối như mực trong đại điện, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đồ án quỷ dị giống như bức tranh, mà dòng máu loãng do đám người bị đốt cháy hóa thành thì tự chảy xuôi rất có quy luật dọc theo các khe rãnh của đồ án, giống như có sinh mệnh.

Lúc này Lâm Tịch mới chú ý tới, bao phủ trong cột ánh sáng của mình, đã có ba người tu sĩ, trong đó có hai người hẳn là tán tu kết đan kỳ, người còn lại là trưởng lão kết đan của Vụ Ẩn Môn trong tứ đại môn phái, khác với vẻ mặt may mắn sống sót sau tai nạn của hai tán tu, sắc mặt trưởng lão Vụ Ẩn Môn xanh mét, hiển nhiên trước đó bọn họ cũng không biết rõ tình hình, hơn nữa Vụ Ẩn Môn cũng không có được huyết giới, cho nên lần này vào tiểu động thiên tầm bảo, rất có thể ông ta là người Vụ Ẩn Môn còn sống duy nhất.

Bốn chiếc nhẫn còn lại nằm trong tay Hóa Tiên Tông, Đạo Nhất Tông, La Sát cốc và một người tán tu.

Lâm Tịch phát hiện một bàn chân của nữ tu cùng nhau đến đây đã bắt đầu bị ngọn lửa thiêu đốt, mặt mũi nàng ta tràn đầy sợ hãi, liều mạng đưa tay kéo áo bào của nam tử tán tu đứng trong cột sáng huyết giới: "Sư huynh, cứu ta!"

Nàng ta còn trẻ, nàng ta còn rất nhiều năm tháng tốt đẹp, nàng ta không muốn chết!

Nhưng sư huynh ngày thường vẫn luôn nhẹ giọng vuốt ve an ủi, quan tâm nàng ta lại không nói một câu nào, chỉ là không kiên nhẫn rút pháp bào từ trong tay nàng ta ra, dường như cũng rút sạch một tia hi vọng sống sót cuối cùng.

Ầm một tiếng, ngọn lửa dâng lên lần nữa, đùi nữ tu cũng đã bắt đầu hòa tan, kéo thân thể nàng ta ngã xuống, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Tịch đứng trong cột sáng, đôi mắt cách mặt nạ dường như mang theo thương xót.

Chung quy nàng cường đại hơn mình, trong nháy mắt ngã xuống nữ tu thầm nghĩ, hóa ra là không thể dựa vào người khác..

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện