Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nông gia tỷ muội 14


trước sau

Thân Tiểu Vân giả vờ giả vịt ra ngoài dạo qua một vòng liền trở lại, cô ta sợ con vịt đã chín bay mất.

Tốt xấu sau này chính mình mang theo con gái sẽ hoàn toàn bám rễ sinh chồi ở đây.

Bên này cùng Lâm Tịch ký giấy tờ, từng người ấn dấu tay, cuối cùng Thân Tiểu Vân cũng buông trái tim đang treo lơ lửng của mình.

Sau đó cô ta nhìn thấy em gái mình ký một phần giấy tờ khác với trong thôn, gì mà năm ngàn đồng thuê ba mươi năm.

Đường thôn trưởng nhìn Thân Tiểu Vân trái một chút phải một chút liếc sang bên này, lạnh mặt hỏi: "Hai người còn có việc?"

Hai người vội vàng cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.

Trên đường Thân Tiểu Vân liền hỏi Phú Cường, hồ cá bảy mẫu, còn có năm mẫu bên sườn núi phía bắc, cho dù là đất loại ba, hồ cá kia cũng chiếm diện tích vài mẫu rồi, dựa vào cái gì chỉ lấy năm ngàn đồng?

Phú Cường kiên nhẫn giải thích cho cô ta biết, nói hồ cá là nơi trong thôn nóng ruột nhất, một phân tiền cũng không kiếm được, mỗi năm còn phải thuê người trông coi, nếu không bọn nhỏ liền đến tắm hoang, xảy ra chuyện hai lần. Đoán chừng trong thôn thấy Thân Tiểu Mẫn cái gì cũng không biết, nên vãi ra mảnh đất không ai muốn kia, đổi bao nhiêu tiền đều là mất trắng, mảnh đất kia căn bản không có người trồng trọt, đất cát ruộng dốc còn ít nước, đừng nói hoa màu, ngay cả cỏ cũng mọc không nổi, thế nào cũng đến lúc đồ ngu xuẩn kia khóc ròng.

Mặc dù Phú Cường nói hợp tình hợp lý, nhưng Thân Tiểu Vân luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Cô ta đột nhiên vỗ cánh tay Phú Cường: "Cường Tử, anh mau nhớ lại một chút, ngày hôm nay em hình như không nghe thấy Thân Tiểu Mẫn tằng hắng một cái nào cả!"

"Anh nói xem có phải nó giả vờ hay không? Đào hố cho chúng ta nhảy vào?" Tay Thân Tiểu Vân có chút run rẩy nắm lấy cánh tay Phú Cường.

Phú Cường miệt thị cười một tiếng: "Mẹ nó, nếu cô ta có trí thông minh đó, có thể để mẹ em dùng hai bộ quần áo đuổi đến nhà chúng ta? Mẹ em đào hai vạn đồng từ nhà chúng ta đấy!"

Đến bây giờ ngẫm lại việc này một chút, Phú Cường đều cảm thấy như con rùa rơi vào đống tro -- ấm ức nén giận.

Sao chổi này trước sau lấy từ nhà mình hơn năm vạn, Tiểu Vân mượn hai vạn còn không biết trả như thế nào đâu!

"Vậy anh nói vì sao nó đột nhiên không ho khan nữa?" Thân Tiểu Vân vẫn không yên lòng.

Phú Cường nói quả thực như nguyền rủa: "Cô ta hồi quang phản chiếu!"

Thân Tiểu Vân gật đầu, hi vọng là vậy, ít nhất như thế trong lòng cô ta sẽ dễ chịu hơn nhiều, hố cô ta nhiều tiền như vậy, không có con trai không có con gái, sớm mua vàng mã đốt cho mình đi!

Lâm Tịch ký xong hợp đồng, trái tim cũng rơi xuống, lại hỏi Trình thư ký: "Phòng ở tại hồ cá đã được phê duyệt xây dựng sao? Có thể viết tên của cháu không?"

Trình thư ký nghiêm túc nhìn Lâm Tịch một chút: "Thật sự.. Ở lại Cẩm Gia Câu không đi?"

Trên gương mặt bình thường của Lâm Tịch chỉ có đôi mắt ẩn ẩn hào quang, khiến cả người cô bừng bừng sức sống: "Tuyệt đối không đi, chú Trình và chú Đường đối với cháu.. Còn tốt hơn cha mẹ trong nhà, đi nơi nào cũng không gặp được người tốt như hai người. Mọi người ở Cẩm Gia Câu cũng tốt, cháu rất thích nơi này, cháu không đi!"

Mặc dù lời nói của Lâm Tịch có chút tâng bốc, nhưng cũng là sự thật, thái độ hai lão đầu này đối với cô, không có sự sợ hãi giống như những người khác, chị Trương đều cố gắng giữ khoảng cách an toàn khi nói chuyện với cô, nhưng hai lão đầu này lại không thèm để ý chút nào, cho dù là giả vờ, cũng khiến trong lòng Lâm Tịch có từng tia từng tia ấm áp.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trình thư ký nở nụ cười ôn hòa: "Đừng miễn cưỡng tiêu tiền, trước tiên hãy nhanh chóng xây tường rào đi, tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có! Làm xong thủ tục nhà ở chú sẽ bảo người đưa cho cháu."

"Vâng!" Lâm Tịch mỉm cười đáp lại, cúi chào hai người thật sâu, sau đó đi ra ngoài.

Từ hôm nay, cô đã tự do!

Lâm Tịch cũng không ở trong nhà tại hồ cá, mà là đi trấn trên.

Gần đây Thân Tiểu Vân không có việc gì liền đi dạo chỗ hồ cá, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Thân Tiểu Mẫn.

Nó ở viện chữa bệnh rồi sao?

Thân Tiểu Vân nghĩ tới ba vạn đồng của mình, đã cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.

Cầm ba vạn đồng đi trị bệnh lao phổi của mình đi, em gái của chị, chúc em cả người lẫn của đều không còn!

Thân Tiểu Vân liên tục đi mấy lần đều trông thấy ngôi nhà
ngói năm gian nhìn cũng không tệ bên cạnh hồ cá kia, lúc nào cũng là bộ dáng vắng ngắt, về sau cũng không đi nữa, hiện tại cô ta không còn nhỏ tuổi, lại vừa có thai, cũng thật sự sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thời gian trôi qua như nước, bất tri bất giác cỏ xuân nảy mầm, trong ruộng bắt đầu xuất hiện những người nông dân bận rộn, khắp nơi một mảnh tràn đầy sức sống, năm năm tháng tháng, nông dân chính là vất vả như vậy, lại mong mỏi gieo hi vọng vào năm tiếp theo.

Vài ngày nay Thân Tiểu Vân trôi qua không mấy vui vẻ, cùng Triệu Kim Lan phát sinh tranh cãi không lớn không nhỏ hai lần, cũng không có chuyện gì quá lớn, chẳng qua là Triệu Kim Lan nói Thân Tiểu Vân quá lười, nàng dâu nào không sinh đứa bé, tìm khắp Cẩm Gia Câu cũng không có người nào yếu ớt giống như cô ta.

Bây giờ Triệu Kim Lan thấy người liền nói, con thứ hai số quá khổ, đời này đã hủy ở trên người chị em Thân gia, một người chỉ biết làm việc không biết đẻ trứng, một người ngược lại là biết đẻ trứng, nhưng mỗi ngày nằm sấp trong ổ cũng không chịu được! Đáng thương Phú Cường xuống đất mệt mỏi gần chết, về nhà còn phải nấu cơm cho vợ, thật sự là xui xẻo tám đời!

Thành thật mà nói, lần này Thân Tiểu Vân bị nói xấu có chút oan ức.

Cũng không biết tại sao, lần này cô ta mang thai phản ứng rất lớn, từ khi phát hiện mang thai liền bắt đầu giày vò, mỗi ngày choáng váng, tức ngực khó thở, luôn luôn mệt mỏi, sau đó liên tục nôn nghén.

Cô ta và Phú Cường đi đăng kí, nhưng cũng không bày tiệc rượu, người nhà chỉ đơn giản ăn bữa cơm, chính thức sửa lại xưng hô. Phú Cường nói, chờ sinh ra con trai sẽ cùng nhau tổ chức thật tốt.

Mặc kệ nói thế nào, hiện tại cũng đã công khai rồi, cả ngày ở trong nhà cũng không có ý nghĩa, có đôi khi cô ta sẽ ra ngoài chậm rãi đi vài vòng.

Chưa tới mấy ngày liền có lời đồn đại, nói tính toán đâu ra đấy cô ta cũng mới mang thai hai tháng, tại sao nhìn thế nào cũng đã thấy lộ bụng bầu rồi?

Nhìn xem những ánh mắt không có ý tốt của người trong thôn, Thân Tiểu Vân hiểu rõ, bọn họ đều cảm thấy lúc Thân Tiểu Mẫn và Phú Cường chưa ly hôn mình và anh ta đã tằng tịu với nhau.

Chuyện này cô ta còn không có cách nào đi giải thích với người ta, tâm tình đương nhiên sẽ không tốt.

Buổi tối, Phú Cường mang về tin tức càng xấu.

Thân Tiểu Mẫn trở về rồi!

Chẳng những trở về, bệnh thế mà thật sự hoàn toàn chữa khỏi.

Còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao? Tại sao nó không mau chóng biến mất khỏi thế giới của mình, còn muốn nhảy ra khiến người ta ghê tởm?

Thân Tiểu Vân chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, đến mức mắt trợn trắng.

Phú Cường vội vàng giúp cô ta thuận khí từng chút một, hồi lâu mới tỉnh lại.

Thân Tiểu Mẫn gióng trống khua chiêng chuyển vào năm gian nhà ngói lớn trong hồ cá.

Những người làm nghề thợ mộc và thợ xây trong thôn đều đi hỗ trợ, khiến trong ruộng gần như đều là phụ nữ và trẻ con. Phú Cường còn bị người ta trêu ghẹo, sao không đi giúp vợ trước làm việc.

Thân Tiểu Vân bĩu môi, đám người ngu xuẩn này, cứ như vậy hiếm lạ đi nịnh hót? Cũng không sợ lây bệnh ho lao!

Phú Cường trong miệng phát khổ, lời nói ra đều mang theo vị đắng của thuốc: "Không đi mới là kẻ ngu đấy, nghe nói một ngày trả ba mươi đồng, giữa trưa còn bao cơm."

Lấy giá cả lúc ấy tới nói, đây tuyệt đối là thu nhập cao.

Đó là tiền của cô ta, đều là tiền của cô ta!

Hai mắt Thân Tiểu Vân trợn lên, hôn mê bất tỉnh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện