Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nông gia tỷ muội 28


trước sau

Phú Hữu bị thái độ khinh miệt của Lâm Tịch chọc giận, từ dưới đất nhảy lên, so với Phú Cường anh ta còn cao hơn một cái đầu, vươn tay ra muốn giữ chặt tóc Lâm Tịch.

Lúc phụ nữ động thủ đánh nhau đây là một thói xấu, một khi tóc bị người ta tóm lấy, đối phương hơi có chút kinh nghiệm thực chiến, ngươi cũng rất khó tránh thoát.

Lâm Tịch cũng không tránh né, nhảy lên thật cao bắt lấy nắm đấm của Phú Hữu rồi đập xuống một quyền,

Phú Hữu hét thảm một tiếng, tiếp theo Lâm Tịch nhanh nhẹn lộn ngược ra sau, hai chân rắn rắn chắc chắc đạp vào cằm Phú Hữu, một lần cuối cùng càng trực tiếp đá trật khớp cằm anh ta.

Lần này Phú Hữu chỉ có thể há miệng lớn thống khổ kêu to "A a" nhưng lại nói không được một câu đầy đủ, nước bọt ào ào chảy ướt một vạt áo trước.

"Miệng quá thối, tôi không thích nghe anh nói chuyện." Lâm Tịch nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, lại quét về phía những người còn lại: "Các người muốn quần ẩu hay là đơn đấu, tôi đều tiếp, không cần sợ hãi, chắc chắn tôi sẽ không thả chó cắn các người."

Phú Hữu vốn kích động vừa thấy chiến trận này, biết mình cũng không chiếm được lợi, bắt đầu lui về sau từng chút một, không có cách, người phụ nữ này không biết là điên cuồng hay là ăn phải thứ gì cường đại, đột nhiên trở nên hung hãn như vậy.

Triệu Kim Lan cũng không dám mù quáng uy hiếp, lại không bỏ được hai đứa con trai của mình, đứng ở đó đi không được, không đi cũng không xong. Trong lòng bà ta thầm hận Thân Tiểu Vân, quả thực chính là sao chổi, ăn no rửng mỡ sao không lăn sang bên cạnh, không muốn sống thì trực tiếp thắt cổ, xúi giục bọn họ cùng đi theo tìm cái chết làm gì? Sinh con làm sao không khó sinh mà chết đi? Tên sao chổi này!

"Thân Tiểu Vân, trông coi người nhà của chị sống thật tốt với nhau đi, tôi và chị nước giếng không phạm nước sông, còn dám không có việc gì tới tính toán tôi, coi chừng ba vạn đồng còn lại của chị cũng không giữ được!" Lâm Tịch không có ý tốt cười cười.

Thân Tiểu Vân nghe xong liền trừng mắt: "Cô.. Cô nói bậy bạ gì đó, tôi nào có tiền!"

"Lúc chị bị Chu gia đá ra khỏi cửa, chẳng phải chị được họ cho sáu vạn sao? Trong lúc đó chị cho tôi một vạn chữa bệnh, hai vạn cho thuê đất, còn thừa lại ba vạn, không đúng sao?" Lâm Tịch tỏ vẻ "Cái gì lão tử cũng biết" mà nhìn cô ta.

Lập tức, sắc mặt người đứng đấy và hai người nằm sấp đều nhìn về phía Thân Tiểu Vân cũng thay đổi.

Đậu má, chúng ta như đồ ngốc bị cô ta đùa giỡn.

Người Phú gia lập tức cùng chung mối thù, đối với Lâm Tịch cúc cung xin lỗi, sau đó Phú Cường mang theo Thân Tiểu Vân giống như xách theo một con gà mái đợi làm thịt trở về nhà, Phú Hữu miệng há lớn theo ở phía sau, nhìn anh ta vô cùng sung sướng, giống như đi ra ngoài nhặt được tiền.

Lâm Tịch xấu xa nghĩ đến, lần này đoán chừng một phân tiền cũng sẽ không chừa lại cho Thân Tiểu Vân, nhìn cô ta lấy gì chữa bệnh?

Cô vốn dự định để cho Thân Tiểu Vân giữ lại ba vạn đồng kia, sau đó từng người mạnh khỏe.

Dù sao với điều kiện hiện tại của nhà bọn họ, một cô vợ lười biếng cộng thêm bốn đứa bé, thiếu Thân Tiểu Mẫn vị lao công miễn phí đi kiếm tiền này, Phú Tinh Nhụy không thể nào lại đến thành phố học đại học, càng không có khả năng quen biết phú nhị đại cho Thân Tiểu Vân thay thận, giúp bọn họ mua nhà ở tại nơi tấc đất tấc vàng như thành phố.

Giúp Thân Tiểu Mẫn thở một hơi cũng được.

Cho tới hôm nay, không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Tịch vẫn như cũ không nguyện ý hạ sát thủ đối với thân nhân của người ủy thác, trừ khi là ý nguyện của người ủy thác.

Có đôi khi, không phải người khác không chịu bỏ qua ngươi, mà là chính ngươi không chịu bỏ qua ngươi.

Thân Tiểu Vân chính là như vậy.

Ngươi muốn tính toán tiền của lão tử, lão tử liền để ngươi nghèo đến ăn xin!

Con chó ngốc nghếch mới tới uất ức kêu "Gâu gâu" với Lâm Tịch, con hàng ngọt ngào kia chạy rồi, người ta còn chưa ăn đủ đâu!

Lâm Tịch vỗ nhè nhẹ nó một cái: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, đây cũng chính là ta biết có người đi vào, cho cái gì ngươi cũng dám ăn, ném vào một nồi canh thịt củ cải nóng hổi, bỏng chết ngươi nha đồ ăn hàng!"

Con chó ngốc kia thừa dịp cô không chú ý, liếm một ngụm trên mặt Lâm Tịch, một gương mặt đầy lông xoắn xuýt thành một đoàn: Phi! Chua, tuyệt không ngọt.

Lâm Tịch đứng dậy, tất
nhiên chua rồi, trên mặt Phú Cường bị cô thoa mật ong, cho nên con chó này mới liếm láp mặt anh ta.

Tạm thời thu thập Phú gia, chỗ em trai Thân hẳn là cũng còn thành thật thêm một đoạn thời gian, Lâm Tịch vẫn nhốt mình ở bên trong đại viện tường cao như lúc trước, rất ít xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chẳng qua người khác không biết là, Lâm Tịch một mình đi thành phố, Sài Manh mang theo cô đến nhà một người thân thích tại huyện Mộc Dương tỉnh Giang Tô.

Lâm Tịch tìm rất nhiều nơi cũng không tìm được cây giống hoa Tử Đằng, cô muốn làm một con đường hoa Tử Đằng tại Vọng Hà Sơn Trang, vài năm sau hi vọng nó có thể lãng mạn duy mỹ giống như vườn hoa tại công viên Ashikaga.

Hơn nữa chủ yếu nhất là, trước mắt nhà thân thích này đã đồng ý bán toàn bộ hoa Tử Đằng bốn năm tuổi với giá thấp cho cô, còn cố ý đưa một kỹ thuật viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn cô trồng và chăm sóc cây con như thế nào.

Đây chính là một trong những nhân tố không thể thay thế tại phim trường ngoại cảnh.

Chỉ có Tử Đằng hơn bốn tuổi mới có thể nở hoa, hơn nữa mặc dù loại hoa Tử Đằng này không có quý hiếm như hoa Tử Đằng màu trắng, nhưng cũng là chủng loại hiếm có, hoa dài nhất của nó có thể đạt tới chín mươi cm, đến lúc đó vạn đóa hoa rủ xuống như dải lụa, tuyệt đối là đẹp đến mức khiến người ta thở dài tiên cảnh nhân gian.

Những thứ này không chỉ có tiền có thể làm được, nó còn cần thời gian.

Từ khi trở thành người chấp hành, Lâm Tịch càng ngày càng cảm thấy, chiếm được tiên cơ là chuyện quan trọng cỡ nào.

Cho nên Lâm Tịch rất cảm kích Sài Manh, người ta hoàn toàn là nể mặt Sài Manh mới làm như vậy. Hơn nữa lần này còn có thu hoạch ngoài ý muốn, đó chính là tại nhà bọn họ lại có mấy chậu nước mắt tình nhân, đây chính là loại cây đặc biệt hot trong tương lai, không nghĩ tới có thể trông thấy nó ở đây.

Lâm Tịch nói muốn mua, kết quả người ta trực tiếp đưa cho cô hai chậu.

Lâm Tịch yên lặng ghi lại địa chỉ nhà này, đợi đến khi xuân về hoa nở, gửi cho bọn họ một ít xà phòng thơm thủ công đi.

Lưu lại địa chỉ, hẹn xong thời gian giao hàng, Sài Manh giống như một con chim sổ lồng mang theo cô đi rất nhiều nơi.

Vẫn luôn đi dạo đến khi sắp tới tết âm lịch hai người mới vừa lòng thỏa ý mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng trở về.

Mua cho Hổ Đầu "Tiểu Bá Vương," váy liền áo tơ tằm cho Triệu A Hoa, thực phẩm dinh dưỡng cho Phác mẹ, âu phục cho Trình Đại Lục, có rất nhiều loại, Phác mẹ dùng bàn tay sạch sẽ thô ráp không ngừng vỗ vào cô: "Đứa phá của này! Kiếm bao nhiêu cũng không đủ phá mà!"

Sau khi sửa soạn đồ vật tốt, Triệu A Hoa bắt đầu báo cáo với cô những chuyện mới mẻ trong khoảng thời gian này.

Thân Tiểu Vân bị Phú gia đánh, nghe nói là bởi vì tiền. Hình như là lúc trước cô ta ly hôn Chu gia cho, nhưng cô ta lại không chịu lấy ra một phần cho Phú gia.

Dù sao cô ta bị Phú Cường và hai người Phú Hữu đánh mặt mũi bầm dập, Triệu Kim Lan tìm được một sổ tiết kiệm từ trên người cô ta.

Cuối cùng ba anh em cũng đánh nhau túi bụi, không biết vì lý do gì, Phú Hữu nói anh ta cũng không thể bị đánh uổng phí, Phú Dụ nói bị kinh hách gì đó, hai anh em mỗi người lừa bịp đi hai ngàn đồng, lại cho Triệu Kim Lan một ngàn đồng, việc này mới tính xong.

Tự nhiên được hơn hai vạn đồng, hiện tại Phú Cường rất phấn chấn, vứt Thân Tiểu Vân một mình ở nhà, mỗi ngày đến nhà Lưu Hỉ chơi mạt chược.

Nghe nói còn muốn chuẩn bị sửa chữa nhà ở vào đầu xuân năm sau nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện